Năm xưa khi Thanh Tú bị ba gã ma cô ở quán bar cho vào mục tiêu, dù buổi chiều hôm đó Vương Khải đánh thắng được chúng nhưng một khi lũ người bẩn thỉu đông đúc đó hợp lực lại anh vẫn không thể bảo vệ được cô. Thời điểm ấy trong tay anh chẳng có gì, anh chỉ là một gã thanh niên đang chứng minh bản thân đủ khả năng làm nên chuyện trước những gã cấp cao hơn. Minh Ngọc, con gái chủ quán bar Vương Khải làm việc theo đuổi anh bấy lâu biết chuyện vì bảo vệ em gái mà anh bị ăn đòn phải nghỉ làm, cô ta đến thăm anh, còn hứa sẽ bảo vệ em gái anh hết lòng. Vương Khải vì việc này mà cho Minh Ngọc cơ hội ở bên anh. Vì để chiều lòng anh, cô ta ra sức ngăn chặn lũ ma cô một lần nữa đến tìm Thanh Tú. Vương Khải cay đắng nhận ra anh vẫn quá yếu ớt. Anh phải mạnh mẽ hơn, muốn đủ khả năng bảo vệ cô, anh không thể ủy mị tìm cách ở gần cô mà buộc phải tìm một nơi khác. Nghe danh Lưu Phát từ trước, anh quyết định nghỉ việc ở quán bar đó và rời đi. Minh Ngọc bám theo anh, chẳng bao lâu cô ta bị cha ép về, cũng chính là thời điểm chấm dứt một mối tình.
Vương Khải nhàn nhạt khẳng định, anh nâng cằm Thanh Tú, đôi mắt nhòa lệ lấp lánh của cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm cháy rực lửa tình ở anh. Giấc mơ của anh đang ở sát kề, trái tim anh đang đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Cô yêu anh, cô đau đớn khi nghĩ anh và Phương Dung thân mật. Từng lời trách móc, từng giọt nước mắt ở cô chính là từng lời thừa nhận cô yêu anh.
Anh thì thầm thêm một lần:
– Tôi yêu em…
Anh nhắm lại đôi mắt si mê, cúi xuống nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Cô muốn thả lỏng, muốn chìm đắm bản thân vào tình yêu khó tin mà anh vừa bày tỏ, nhưng ngay khi đôi môi mềm mại của anh chạm đến đôi môi đỏ mọng, cô lập tức quay đi.
Cô khẽ nhíu mày, không dám nhìn anh, hai má nóng ran lắc đầu:
– Anh… có thể… cho em thêm thời gian được không?
– Được.
Yết hầu dịch chuyển, anh nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng cái chạm môi rất nhẹ kia, cảm giác tê rần vẫn còn đọng lại. Đôi mắt anh vẫn dán chặt khuôn mặt xinh đẹp nóng hầm hập của cô, không thể rời đi mặc cho cô lúng túng, mặt mũi cô lại càng đỏ đậm hơn.
Cô hít một hơi, lau sạch nước mắt trên mặt. Trấn tĩnh trở lại, cô mỉm cười nhìn anh:
– Chuyện với Phương Dung, em sẽ tin anh. Dù sao giữa mụ Hằng và anh thì em tin anh hơn.
Đúng vậy, cô nên tin anh. Bình tĩnh lại cô cảm thấy, nếu Phương Dung từng có thai với anh thật, cô ta không việc gì phải giấu cô đến cùng, dù có chết cô ta cũng sẽ nói ra oan ức của mình để cô phải đau đớn. Cô ta hận cô kia mà, không lý do gì cô ta không muốn cô đau đớn dằn vặt cả. Nếu cô ta không nói, có nghĩa là không có, mà cho dù cô ta có nói, cô còn chưa thể tin được lời cô ta nữa kia mà.
Vương Khải thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh mím môi gật đầu, nhẹ giọng:
– Cảm ơn em.
Vương Khải tìm đến bàn tay cô, dứt khoát nắm lấy bước đi trước, dắt cô theo sau. Đã đến lúc anh đưa cô đến nơi anh chọn để bắt đầu buổi hò hẹn tối nay rồi!
Thanh Tú sớm vui vẻ trở lại, cô thích thú với nhà hàng nổi trên mặt hồ mà anh lựa chọn. Xung quanh nhà hàng là những bông hoa hướng dương từ vải và thép cao cỡ ngang người tô điểm cho cảnh trí hết sức vui mắt. Đôi mắt linh lợi của cô sáng lên trước những đóa hoa hướng dương quanh ban công khi cả hai cùng bước vào phòng VIP của nhà hàng.
Vương Khải hài lòng mỉm cười, thì thầm vào tai cô:
– Em thích chứ?
Cô gật gật. Anh đã biết nơi này từ trước, tiết lộ:
– Mùa hè quanh đây trồng hoa sen. Cả một hồ sen rất đẹp lại rất thơm.
Cô nhướng mày, ồ lên một tiếng nhận xét:
– Hoa nào cũng đẹp, nhưng hoa thật vẫn hơn.
Anh gật đầu hứa hẹn:
– Mùa hè chúng ta lại đến đây.
Cô có chút lúng túng gật đầu, cái gật đầu này cho anh hiểu cô chấp nhận ở bên anh. Tương lai của anh và cô đã có nhau rồi, mọi kế hoạch sẽ đều có bóng dáng của nhau. Cô cong mắt cười, chọn một chiếc ghế ngồi xuống, để anh ngồi đối diện bàn ăn tròn.
– Em không những thích ngắm sen, mà còn thích chụp ảnh với hoa sen.
Anh đưa cuốn menu cho cô, không nhìn cô mà nói:
– Trùng hợp là tôi lại thích cầm máy ảnh.
Điều này cô khó mà tin nha, nhưng không sao, anh nói thích, có nghĩa là anh thích, ít nhất từ lúc này là được. Cô chọn mấy món ăn trong thực đơn rồi đưa cho người phục vụ, sau đó tủm tỉm nói với anh:
– Vậy anh nhớ phải chụp em thật đẹp đó!
– Chắc chắn tôi sẽ chụp đẹp. Em biết vì sao không?
Hai má cô nóng ran trước câu hỏi của anh. Cô giả bộ lắc đầu, cúi xuống ngượng ngùng.
Anh nhẹ giọng, đôi mắt say mê nhìn cô:
– Vì em lúc nào cũng đẹp.
Lần đầu tiên anh khen cô nhưng sức sát thương lại mạnh đến bất ngờ. Cô từng nghe lời khen xinh đẹp đến quen tai mà lúc này lại cảm thấy cơ thể nóng rần rần. Ở bên anh, mỗi ngày được nhìn anh, được anh nâng niu trân trọng, dường như cuộc sống này tươi đẹp hơn thì phải. Từng chút tình ý anh gửi đến cô vừa cẩn thận trân trọng lại mạnh mẽ không cách nào ngăn cản, tất cả đều khiến cô rơi vào bể tình của anh không lối thoát. Cô không biết tình yêu này sẽ đi đến đâu, không dám tin một sự vĩnh cửu, nhưng cô biết giây phút này cô đang hạnh phúc vì được bên anh.