Thanh Tú lau nước mắt, cô không muốn chọc giận bà nhưng chuyện này cô không thể theo ý bà được. Cô không thuộc về Hoàng Hải, dù bà muốn giữ cô, muốn cho cô danh phận ở nhà họ Hoàng, cho cô vị trí ở Hoàng Hải nhưng những kẻ nắm quyền kia không muốn cô ở đó. Cô cũng không có quyền làm chủ Hoàng Hải, số cổ phần mà ba con cô có không đáng bao nhiêu ở đó. Những gì cô được thừa hưởng từ ba cô chỉ là phần tài sản mà ba cô có quyền thừa kế ở nhà họ Hoàng và những gì bà nội cô cho ba con cô mà thôi. Vậy thì… ra đi là lựa chọn tốt nhất cho cô, không thể nào tiếp tục ở lại khi sự thể đã là như vậy.
Cô quỳ xuống níu lấy chân bà Yến van xin, mong bà bớt nóng giận ảnh hưởng sức khỏe:
– Bà… con xin lỗi vì làm bà buồn… Con hiểu bà cũng rất thương con, không muốn con phải khổ, nhưng sự tình đã thế, con phải đi thôi bà ạ! Vì bà, vì Hoàng Hải, con sẽ không khởi kiện ai cả, con chỉ xin bà cho con rời khỏi Hoàng Hải!
Những lời cô nói cuối cùng bà Yến cũng nghe ra, bà mím môi gật gật, quay mặt đi không muốn đối diện với cô cháu gái mà bà hết lòng yêu thương. Bà biết bà có lỗi với cô, chỉ là để cô rời đi bà không đành lòng, để cô theo Vương Khải bà càng không đành lòng. Tiếc rằng bà lại chẳng thể giành giật cô từ tay Vương Khải. Cuối cùng lo sợ của bà đã thành sự thật, Vương Khải bằng cách này hay cách khác vẫn chiếm được cháu gái bà.
Bà Yến nâng Thanh Tú đứng dậy, ôm cô vào lòng. Bà vỗ vỗ lưng cô như ngày cô còn nhỏ:
– Tú… bà xin lỗi con, lỗi là ở bà. Những gì con đáng được hưởng chắc chắn con sẽ được hưởng, sẽ không kẻ nào cướp được của con. Dù con có đi đâu, bà vẫn sẽ luôn hỗ trợ con.
Cô gật đầu trong lòng bà nội. Cô từ bỏ Hoàng Hải nhưng tài sản của ba con cô chắc chắn cô không từ bỏ, không thể để những kẻ kia chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về ba con cô được!
Thanh Tú cùng Mai trở về gian nhà của ba con cô. Cô lên gian thờ thắp cho ba nén nhang từ biệt rồi dọn tất cả đồ đạc vào vali kéo. Cô đến đây thế nào thì khi rời đi cũng vậy, đơn giản một vali là đủ, chỉ mang theo một tấm ảnh ba cô cõng cô trên cổ. Trong ánh nắng mùa xuân, nụ cười sún răng của cô tươi rói vô lo đặt trên khuôn mặt điển trai rạng rỡ của ba. Đó là tất cả những gì gọi là kỷ niệm của cô và người ba yểu mệnh, là tất cả niềm vui ngắn ngủi trong cuộc đời cô.
Trên xe, Thanh Tú quay sang, trầm giọng hỏi Mai:
– Cô có thể cho tôi biết về tình hình của Thiên Uy hiện tại được không?
Hai mắt vẫn tập trung nhìn đường, Mai mím môi đáp:
– Tiếc rằng tôi không biết, chị có thể hỏi anh Khải.
Thanh Tú thở hắt ra, cô sẽ chẳng thể cậy miệng Mai được điều gì, cũng như bất cứ người nào của anh. Cô muốn nắm được tình hình của Thiên Uy để tính cách hỗ trợ cho anh. Lúc này cô đã rời khỏi Hoàng Hải, chẳng phải cô cũng nên tìm một công việc phù hợp cho mình sao?
Khi Thanh Tú trở về căn hộ 2020, bác giúp việc đã nấu xong cơm, thấy cô về bác vui vẻ chào. Vương Khải vẫn chưa về, lúc nào anh cũng bận rộn, chắc hẳn lúc này anh lại càng bù đầu bù cổ. Thanh Tú kéo vali vào phòng ngủ, chưa thay quần áo mà nằm vật ra giường, chẳng hiểu lại ngủ quên từ lúc nào.
– Em tỉnh rồi à?
Lơ mơ mở mắt trước mùi hương trà gừng thơm ngát thoang thoảng, cô bỗng nghe bên tai âm thanh trầm trầm quen thuộc, âm giọng dịu dàng ấm áp làm cô thoải mái đến từng tế bào cơ thể. Nhận ra mình ngủ quên, hai má cô ửng đỏ liền gượng dậy, kéo lại chân váy bút chì.
– Anh về từ bao giờ, sao không gọi em?
Vương Khải vẫn còn nguyên trên người bộ âu phục đen, anh đặt cốc trà gừng trên tủ gỗ cạnh giường. Nhìn chiếc vali kéo của cô, anh nhíu mày:
– Em đã về nhà họ Hoàng?
Thanh Tú mím môi gật đầu, nghiêm túc nhìn Vương Khải, hai mắt cô tràn đầy quyết tâm hỏi anh:
– Anh… giờ em đi theo anh, làm một đàn em của anh như Mai, như Khang, anh có thể thu nhận em không?
Vương Khải khẽ nhướng mày, anh ngạc nhiên lại có gì đó xót xa trước vẻ đáng thương của cô.
– Nhà họ Hoàng không muốn chứa em à?
– Là em bỏ họ.
Vương Khải nhún vai gật gù. Vậy là anh đã phán đoán đúng. Bà Yến đã biết kẻ đứng sau mọi chuyện nhưng bà lựa chọn hắn mà không phải cô. Cô rời đi cũng hoàn toàn chính xác, bởi vì cô xứng đáng với những gì tốt nhất. Chắc chắn cô đã phải trải qua những giờ phút đau lòng khi biết sự thật này.
– Anh… anh sẽ thu nhận em chứ?
– Còn phải xem thái độ của em thế nào!
Vương Khải nửa đùa nửa thật, Thanh Tú bĩu nhẹ môi:
– Đừng coi thường em. Em có thể hỗ trợ anh, cùng anh tính cách cứu Thiên Uy.