Nằm trằn trọc trên chiếc giường rộng lớn, trong căn phòng ấm áp của Vương Khải, Thanh Tú vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay quá sức khó tin. Lẽ ra bản thân cô rơi vào cảnh có kẻ muốn hại mình, khả năng cao lại chính là những người họ hàng với mình, cô phải sợ hãi, phải đau đớn lắm chứ… Vậy mà lúc này cô lại cảm thấy vừa yên tâm lại vừa ấm áp, ấm áp vì được sống trong sự quan tâm của anh. Chẳng lẽ… cô thích anh sao? Còn anh, là anh thích cô hay sự chăm sóc anh dành cho cô chỉ đơn giản là vì anh cảm kích trước những gì cô đối xử với anh khi còn nhỏ?
Cô nhìn đồng hồ, lúc này là mười hai giờ. Ban tối, sau khi Vương Khải bảo cô ở phòng anh, anh ra ngoài có việc, cô không biết anh về từ lúc nào. Cảm thấy có chút khát nước, cô bước ra ngoài, muốn tìm tủ lạnh. Căn hộ của anh có điều hòa nhiệt độ ấm áp nên không gian lúc nào cũng dễ chịu như mùa xuân, cô không cần mặc nhiều quần áo, trên người chỉ có một bộ quần áo nỉ xanh da trời mềm mại.
Cửa phòng ngủ gần bếp khép hờ, đèn bên trong vẫn còn sáng, cô đoán anh nghỉ tại đó, lúc này vẫn còn chưa ngủ. Cô bước qua nhẹ nhàng, không muốn anh chú tâm đến mình trong lúc khuya khoắt này. Dường như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, âm giọng trầm trầm của anh vang lên, hết sức rõ ràng trong không gian tĩnh lặng:
– Khang, cậu nói người mua nhà ngày mai muốn đến xem căn hộ của tôi?
– Vâng đại ca, ông ta rất có hứng thú, cũng là một đại gia có tiếng.
– Cậu cáo lỗi với ông ta giúp tôi, việc tôi nhờ cậu bán căn hộ này và chiếc xe tôi đang đi… tạm thời dừng lại, không cần làm vậy nữa.
Thanh Tú hơi khựng lại. Vương Khải… muốn bán căn hộ này và cả chiếc xe anh đang đi? Có phải vì tình hình tài chính thảm hại của Thiên Uy từ lúc xảy ra biến cố mà anh không thể giữ được chúng? Nhưng… tại sao anh lại dừng việc này lại? Có phải vì… cô đến đây ở… nên anh không nỡ bán? Cô không biết chính xác cảm giác trong lòng mình là thế nào, chỉ biết xót xa dâng lên đầy ắp khiến sống mũi cô cay xè, hai hốc mắt chuyển đỏ từ lúc nào.
– Em chưa ngủ?
Vương Khải còn cầm điện thoại trên tay, bước ra khỏi phòng. Anh không ngờ lại chạm mặt Thanh Tú ở đây, không rõ cô có nghe thấy đoạn hội thoại giữa anh và Huy Khang hay không. Nhưng… có phải cô đang khóc?
– Em… làm sao vậy?
Thanh Tú gạt nước mắt, cô gật nhẹ, hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh:
– Anh… tình hình Thiên Uy… có phải rất xấu không?
Vương Khải đã biết cô nghe được những gì, anh dịu giọng trấn an cô:
– Không phải.
– Vậy tại sao anh lại muốn bán nhà, bán xe?
– Được rồi, có nhiều nguyên nhân, em không cần quan tâm… Còn em, sao em chưa ngủ, lạ giường sao?
– Anh… nếu cần phải bán thì… anh đừng vì em ở đây mà ngừng lại… Gặp được khách tốt không phải dễ! Em ở đâu cũng được mà! Chỉ cần…
Chỉ cần có anh bên cạnh… Bất chợt hai má Thanh Tú chuyển màu hồng ửng trước suy nghĩ trong đầu, cô không dám tiếp lời, chỉ ngượng ngùng cúi xuống không dám đối diện với anh. Cô mấp máy môi:
– Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến anh. Nếu anh chuyển đi nơi khác, em có thể… đi cùng anh, sẽ không kẻ nào hại em được phải không?
Cô gượng cười, nâng đôi mắt hạnh nhìn thẳng đôi mắt sắc có chút ngạc nhiên của anh. Vương Khải không ngờ Thanh Tú tín nhiệm mình đến vậy, nhưng… bảo anh để cô ở một nơi kém hơn nơi này, anh không chịu nổi! Dù có phải vất vả hơn anh cũng chịu được, miễn là mang cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này!
Yết hầu dịch chuyển, anh nghiêm túc ngăn suy nghĩ này của cô:
– Tôi không bán nữa vì cảm thấy không cần thiết, em đừng nghĩ nhiều… Em định về bếp à? Đói sao?
Thanh Tú quyết định không nên suy đoán lung tung, cô mỉm cười lắc đầu:
– Không có… Em hơi khát thôi.
– Tôi đi cùng em.
– Ơ… anh cứ nghỉ ngơi đi, em tự lấy nước được mà!
Vương Khải vẫn quyết định đi cùng Thanh Tú ra bếp. Thanh Tú vừa mở tủ lạnh, lấy chai nước mát định vặn nắp, anh đã đỡ lấy chai nước.
– Đừng uống nước lạnh, không tốt!
Anh khẽ nhíu mày, cầm chai nước đặt lên bàn, sau đó lại tìm ấm siêu tốc. Bình thường anh uống nước lạnh trong tủ, không chuẩn bị sẵn nước ấm, nhưng cô không thể như vậy được!