Thông tin Vương Khải trở lại Thiên Uy được báo chí đưa tin rầm rộ. Thiên Uy hiện không còn là nơi trú ẩn tiền bạc an toàn trong mắt rất nhiều người. Lúc trước, mọi chuyện tối tăm phía sau về Thiên Uy chỉ là đồn đoán, còn hiện tại, tất cả đã bị phơi bày trước ánh sáng. Hoạt động ngưng trệ của Thiên Uy thời gian qua cũng khiến công ty này không còn sức hút trên thị trường.
Buổi họp của nhóm người lãnh đạo Thiên Uy diễn ra không lâu sau khi Vương Khải quay lại. Anh gật gù trước các báo cáo bằng số liệu, sau đó nhàn nhạt tuyên bố:
– Chúng ta không thể đi theo con đường ngày trước. Chỉ có thể chuyển mình.
Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ chưa hiểu ý đại ca họ.
– Công ty vệ sĩ, ý các cậu sao?
Hahahaha… Đại ca đang đùa? Bọn họ đánh nhau thì giỏi thật nhưng mấy kẻ có đầu óc một chút được Thiên Uy cho học hành để làm các hoạt động bàn giấy, số đông đàn em khác đang ngáp dài ngoài kia thì làm nhiệm vụ đòi nợ thuê, giờ bảo bọn họ phục vụ các thân chủ kiêu kỳ e là hơi nhức đầu.
– Hiện tại không ai muốn gửi tiền cho chúng ta, nhưng ai cũng biết chúng ta đáng sợ thế nào, đúng chứ?
Vương Khải nhướng nhẹ hàng mày. Những lời anh nói hoàn toàn có lý. Mười hai người đàn ông trẻ quanh bàn tròn im lặng suy nghĩ. Không lâu sau đó, bọn họ hoàn toàn ủng hộ ý tưởng của đại ca. Vệ sĩ thì vệ sĩ, kiếm được cơm ngon là tốt rồi!
Tại Pháp, từ lúc biết Vương Khải ra tù, trong lòng Thanh Tú như có hoa nở rộn ràng. Mấy hôm nay, cô lại một phen kinh ngạc khi đọc những bài báo viết về sự thay đổi của Thiên Uy. Trống ngực cô cứ đập thình thình.
Cô ủng hộ những gì Vương Khải làm. Anh đã hợp pháp hóa sức mạnh cơ bắp của đám đàn em đông đúc khi trước đa phần làm công việc đòi nợ thuê trong bóng tối. Dù nhân lực của Thiên Uy lúc này chỉ bằng một phần nhỏ so với lúc trước nhưng bọn họ hoàn toàn có thể kiếm ăn được trong vai trò mới. Uy danh của bọn họ hẳn là “lẫy lừng” sau cuộc nội chiến ngày đó!
Vương Khải thu hẹp lại hoạt động tài chính song song với việc thành lập một công ty vệ sĩ. Những đối tác khi trước còn tin tưởng Thiên Uy, không đòi tiền trong lúc anh nguy nan nhất, anh hết sức trân trọng, quyết định mở một buổi tiệc chiêu đãi để cảm ơn bọn họ. Bà Kim Yến đương nhiên có mặt trong dàn khách mời.
Bà Yến choàng khăn kim tuyến ngoài váy nhung đen dài, mái tóc xoăn bạc trắng cài một chiếc lược điểm kim cương xuất hiện tại bữa tiệc tri ân của Thiên Uy. Bà nheo mắt nhìn chủ nhân bữa tiệc – Vương Khải – đến bên bà, nhấc một ly rượu vang đỏ mời bà.
Một thân âu phục đen thiết kế riêng, trên người là hương vị đàn ông ngây ngất, cậu thanh niên gầy guộc ngày nào đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành lịch lãm đủ sức quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào. Nhưng bất kể thời điểm, dù lúc trước hay bây giờ, anh ta vĩnh viễn không xứng đáng với cháu gái bà!
Anh lịch sự mỉm cười, điệu cười khách sáo thường trực trên môi kể từ lúc anh làm chủ Thiên Uy:
– Cảm ơn bà đã nhận lời mời đến đây!
– Cậu hiểu ý tôi, đúng chứ?
Vương Khải hừ nhạt:
– Tôi không hiểu ý bà là gì?
– Tránh xa con bé ra!
– Người có tiền luôn vô lý vậy sao?
Anh nhàn nhạt chất vấn, đôi mắt chim ưng sắc bén tiết chế vẻ lạnh lùng nhìn bà ta, trong đáy mắt có chút giễu cợt. Khách quan mà nói, năm xưa anh không lôi kéo, không dụ dỗ cô, là chính cô luôn tìm anh. Chỉ vì bà ta sợ cháu gái không tỉnh táo bị hủy hoại tương lai dưới tay anh mà đến tìm anh ngăn cấm. Trong lòng anh khi ấy có quỷ. Anh đã sớm say mê cô gái nhỏ xinh đẹp thiện lương như thiên sứ ấy, thế nên anh chỉ im lặng không phản bác bà ta, ngầm ý chấp nhận nghe lời bà ta, chủ động rời xa cô, liều mạng tìm cho mình một con đường đến gần cô. Anh vì cô mà rời xa, không phải vì bà ta. Anh trân trọng cô không có nghĩa là bà ta có quyền làm nhục anh. Nếu bà ta vẫn muốn hạ nhục anh, anh sẽ cho bà ta biết giới hạn là ở đâu.
Khuôn mặt bà Kim Yến thoáng chốc trở nên ửng đỏ. Đuối lý, bà ta tức giận quay lưng bỏ đi.
Ý cười lạnh lẽo trong đáy mắt, Vương Khải lặng lẽ nhìn theo bà ta. Quả là một người bà mẫu mực hết lòng yêu thương cháu gái, rất đáng ngưỡng mộ!
Chiều hôm sau, số tiền Hoàng Hải ủy thác tại Thiên Uy được tất toán trả về. Với tình hình hiện tại của Thiên Uy, việc trả lại khoản tiền khổng lồ này là một sự cố gắng lớn.
Bà Yến không tin vào báo cáo của thư ký, ngay khi trấn tĩnh lại, bà im lặng nghĩ ngợi. Việc trả tiền cho bà chính là tuyên bố anh ta không cần những đồng tiền của bà, không cần lời cảm ơn của bà. Kết hợp với thái độ của anh ta trong bữa tiệc tối qua, bà có thể yên tâm anh ta chắc chắn sẽ không làm phiền cuộc sống của cháu gái bà.