Nàng Công Chúa Lực Điền

Chương 16: Cuối

NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN - PHẦN CUỐI

Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình

ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘

16

Ta đưa di thể của Hàn Cửu Hi về Lan Bình chôn cất.

Ta và Liên Hoa đã cử hành một buổi tang lễ long trọng cho hắn.

Khi còn sống, hắn quá cô quạnh, chết rồi nên có người tiễn hắn chu đáo đoạn đường cuối cùng mới phải.

Phong cảnh ở Lan Bình tú lệ, nơi này vô cùng thích hợp cho hắn nán lại.

Hàn Cửu Hi để lại cho ta một phong thư, bên trong kể rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc.

Phụ thân của Hàn Cửu Hi vứt bỏ công chúa Minh Chân ở Khúc Oai không thèm đoái hoài hỏi thăm, chỉ phái một người quản gia chiếu cố sinh hoạt thường ngày của bà ấy. Thời gian lâu dần, tên quản gia này không chỉ giở trò cưỡng bức công chúa Minh Chân, mà lúc hắn không trả nổi tiền nợ bài bạc, còn đem bán Minh Chân công chúa cho một thương nhân của Nam Đồng.

Sau đó bịa đặt với Hầu gia họ Hàn rằng công chúa đã chết.

Hàn Cửu Hi dần dần trưởng thành, có một hôm, mẫu thân của hắn đã phái mật sứ, gian khổ trăm đắng nghìn cay, đến kinh thành liên lạc với hắn.

Mật sứ nói với hắn, bởi vì mỹ mạo dị thường, cho nên dù thân thể có khiếm khuyết, dưới cơ duyên xảo hợp công chúa Minh Chân đã trở thành sủng phi của quốc vương Nam Đồng háo sắc thành tính, còn mê hoặc được vương tử của Nam Đồng.

Phổ Tô Bình Sa từ nhỏ đã mất mẹ, lão quốc vương của Nam Đồng tính cách bạo ngược, chỉ có hứng thú với nữ nhân, xưa nay chưa từng thân thiết với con cái.

Công chúa Minh Chân chỉ vui vẻ hòa nhã với Phổ Tô Bình Sa đôi chút đã có thể bắt trái tim của hắn làm tù binh cho mình.

Phổ Tô Bình Sa đem tình cảm ngưỡng mộ ấu trĩ đối với mẫu thân đều gửi gắm hết lên trên người công chúa Minh Chân.

Công chúa Minh Chân đứng vững gót chân trong cung đình của Nam Đồng, liền nghĩ tới đứa con trai đang ở Đại Kỳ của bản thân.

Bà ấy sai mật sứ đến nói với Hàn Cửu Hi, nếu như bà ấy có cơ hội, nhất định sẽ đón con trai đến Nam Đồng.

Hàn Cửu Hi sợ mẫu thân mình ở Nam Đồng lấy sắc hầu người, cuối cùng chẳng thể bền lâu, cũng không thể bảo vệ chính mình, do đó, hắn đã giúp công chúa Minh Chân bày mưu tính kế, trù tính xây dựng thần giáo, khống chế toàn bộ nền chính trị Nam Đồng.

Hàn Cửu Hi có tài năng chói lọi, nhiều thủ đoạn trong phương diện trù tính mưu lược, đáng tiếc không có nơi phù hợp để phát huy.

Có điều, hắn không ngờ tới, có một ngày, Phổ Tô Bình Sa sẽ lợi dụng thần giáo để gây nguy hại đến Khúc Oai.

Sau khi Hàn gia thảm hại rời kinh quay về Khúc Oai, quy mô của thần giáo ở Khúc Oai đã phát triển khá lớn, công chúa Minh Chân muốn lợi dụng điều này để đón Hàn Cửu Hi đến Nam Đồng.

Thế nhưng Hàn Cửu Hi không chịu đi.

Công chúa Minh Chân đau lòng khôn xiết, Phổ Tô Bình Sa vô cùng căm ghét ghen tức sự tồn tại của Hàn Cửu Hi nhưng cũng không muốn công chúa Minh Chân đau lòng.

Hắn nghĩ cách uy hϊếp, ép Hàn Cửu Hi phải đến Nam Đồng.

Sau khi Hàn Cửu Hi suy nghĩ xong liền phái người nói với công chúa Minh Chân, nếu như muốn hắn đến Nam Đồng thì phải giải tán thần giáo ở Khúc Oai, còn phải chờ lúc ta và Liên Hoa trở về Lan Bình đi qua Khúc Oai, để hắn được nhìn ta từ xa, rồi mới đến Nam Đồng.

Phổ Tô Bình Sa là người hung ác độc đoán, đối với điều kiện mà Hàn Cửu Hi đề xuất, hắn tỏ ra vô cùng tức giận.

Hắn sợ sức ảnh hưởng của Hàn Cửu Hi đối với công chúa Minh Chân còn vượt qua cả mình.

Cho nên Phổ Tô Bình Sa quyết định cho Hàn Cửu Hi một chút giáo huấn.

Như vậy mới có chuyện ta bị thích khách ám sát.

Phổ Tô Bình Sa là kẻ cố chấp bảo thủ, hắn tự cho bản thân hắn lợi dụng những kẻ đào tẩu của Đại Kỳ được thần giáo chiêu mộ đã đủ lợi hại rồi, nào ngờ, võ lực của ta và Quyên Nhi cô cô lại cao siêu đến thế.

Không chỉ ám sát không thành công mà còn ngu xuẩn để lộ cái đuôi, giúp chúng ta mò ra được sự tồn tại của thần giáo ở Khúc Oai.

Cuối cùng, bị Tam ca của ta liên tiếp phá giải hết âm mưu, nhổ bỏ tận gốc thần giáo ở Khúc Oai. Âm mưu của Phổ Tô Bình Sa không thành, đã vậy còn phải chịu tổn thất nặng nề.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Ta và Liên Hoa còn thâm nhập vào các bản làng trên núi, thành công quét hết tàn dư của thần giáo trong núi sâu không còn một mống.

Không những vậy, sức ảnh hưởng của ta còn uy hϊếp đến uy tín của thần giáo ở Nam Đồng.

Phổ Tô Bình Sa thường ngày luôn thi hành pháp luật bừa bãi, tùy tiện gϊếŧ người.

Hắn vốn đã không được lòng người, tình hình hiện tại khiến rất nhiều vương tôn quý tộc cảm thấy bất mãn với hắn.

Mà sau khi Hàn Cửu Hi biết được Phổ Tô Bình Sa đã cử người đến ám sát ta, bèn phái người truyền lời đến cho công chúa Minh Chân, nói hắn vĩnh viễn sẽ không bước chân vào Nam Đồng.

Một mặt, hắn thương xót cho những tao ngộ bi thảm của mẫu thân mình, mặt khác, hắn không thể chấp nhận nổi sự thực rằng mẫu thân hắn hết lần này đến lần khác dây dưa cấu kết với những người đàn ông khác.

Khoảng cách tuổi tác giữa Phổ Tô Bình Sa và Minh Chân công chúa lớn đến mức có thể làm mẹ con.

Nam Đồng có lời đồn, lúc Phổ Tô Bình Sa lâm hạnh công chúa Minh Chân, sẽ bắt công chúa Minh Chân gọi mình là con trai ngoan, còn hắn kêu Minh Chân công chúa là mẹ.

Trong dân gian Nam Đồng, chuyện hai người bọn họ gian díu với nhau đã trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng.

Vương tộc cũng xem chuyện này là sự sỉ nhục sâu sắc.

Hàn Cửu Hi không muốn đến Nam Đồng, không muốn đối diện với những chuyện thối nát quá sức chịu đựng này.

Trái tim hắn luôn hướng về sự thuần khiết trong sáng nhưng xuất thân của hắn lại nhơ nhớp đê hèn khôn tả.

Phụ thân của hắn đối xử với hắn bằng thái độ lạnh nhạt xa cách, cứ như thế, nuôi hắn trưởng thành.

Thậm chí, đến khi hắn bộc lộ tài học xuất chúng, ông ta cũng chỉ nói vài lời qua quýt, từ xưa đến nay, chẳng có ai xem trọng năng lực của hắn.

Hàn phu nhân chỉ nuông chiều mỗi đứa con trai ruột của bà ta.

Bà ta nói với Hàn Cửu Húc, trong thiên hạ này, nơi nào mà chẳng có nữ nhân, công chúa Linh Lung kia cao như Dạ Xoa, nếu nàng ta không phải là con gái của hoàng đế thì ai thèm cưới. Chỉ cần Hàn Cửu Húc làm phò mã, Hàn gia có thể tiếp tục thừa kế tước vị, như vậy là sẽ giữ được vinh hoa phú quý. Đến lúc đó, dùng chút lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành nữ nhân chẳng ai cần là ta đây, thì tức khắc ta sẽ răm rắp nghe lời của Hàn Cửu Húc. Chỉ cần Hàn Cửu Húc có thể bắt chẹt được ta, đến lúc đó cưới thêm mấy người thê thϊếp nữa, ta cũng không dám nói gì.

Chính vì lẽ đó, Hàn Cửu Húc mới dám nuôi nữ nhân ở bên ngoài, mới dám uống rượu say rồi cắn càn, bêu rếu, chửi bới ta khắp nơi là một Dạ Xoa.

Những thứ này, chẳng qua là kết quả của việc Hàn phu nhân chiều quá sinh hư mà thôi.

Hàn Cửu Hi không muốn ta bị gả cho hạng người ấy.

Hắn và thư đồng của Tam ca là Triệu Mai Kiên thường ngày cũng có mấy dạo cùng nhau nâng ly đối ẩm, bàn luận thi từ, cho nên đã thông qua Triệu Mai Kiên, kể toàn bộ những hành vi xấu xa của Hàn Cửu Húc cho Tam ca của ta.

Thậm chí, hắn còn không hề quan tâm xem, liệu Hàn gia có phải chịu ảnh hưởng gì hay không.

Trong thư, Hàn Cửu Hi có nói, chữ Hi trong tên của hắn, có nghĩa là bình minh ló dạng, thế nhưng cuộc đời của hắn, cứ như thể hãm sâu trong bóng tối vô tận, không thể giải thoát.

Ta là một trong số những người có trái tim ấm áp và tấm lòng cao thượng hiếm có mà đời này hắn gặp được.

Hắn nói, lúc ta đứng trong đám đông, toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thánh, giống như mặt trời ló dạng phá tan mây mù, rực rỡ rạng ngời như vầng thái dương.

Cả đời này, hắn chưa từng mong chờ bản thân có thể được ở bên ta nhưng vẫn nguyện âm thầm bảo vệ ta, để ta không bị bất cứ thứ xấu xa nào vấy bẩn.

Hắn nói, khi nghe tin ta được gả cho thế tử Tụng Liên Hoa của Lan Bình, hắn thấy vui vẻ, yên tâm vô cùng.

Bia miệng của thế tử Lan Bình ở biên cảnh phía nam cực kỳ tốt, Nam Bình cũng là vùng đất giàu có xinh đẹp.

Ở Lan Bình, khắp nơi nở đầy hoa tươi, hương trái ngào ngạt, sống tại nơi này, ta có thể an ổn làm một nữ vương.

Ta và Liên Hoa sẽ có rất nhiều con cái.

Con cháu của ta sẽ đời đời thủ hộ Lan Bình, được vạn dân kính yêu, tiếng thơm truyền đến muôn đời.

Hắn biết được tương lai ta có thể sống tốt là đã thấy mãn nguyện rồi, chẳng còn mong cầu gì nữa.

Tam ca nói với ta, huynh ấy lớn lên trong hoàng cung sâm nghiêm, không biết nhiều về mấy chuyện giả thần giả quỷ này, có người đã gửi mật thư cho huynh ấy, nhắc nhở huynh ấy về những thứ giáo lý, tượng thần đó, mới giúp cho đầu óc của huynh ấy thoáng chốc sáng tỏ.

Chỉ là, không tra ra được người viết thư là ai.

Bây giờ ngẫm lại, chắc hẳn người đã nhắc nhở bọn họ chính là Hàn Cửu Hi.

Tam Ca hỏi, Hàn Cửu Hi làm vậy là vì cớ gì, là vì tình cảm của hắn đối với Đại Kỳ thâm hậu hay là do người nào?

Ta không dám trả lời, tình nghĩa trĩu nặng như vậy khiến ta không biết phải đối mặt như thế nào.

Ta không trả nổi, cũng không có cách nào để báo đáp nữa rồi.

Liên Hoa nắm tay ta, chàng nói, không cần phải biến nó thành gánh nặng, bởi vì nàng xứng đáng với phần tình nghĩa này.

Ta tựa vào trên người chàng ấy, như chim nhỏ nép người, nỉ non thút thít.

Khúc nhạc cuối cùng (Vĩ thanh)

Ở Lan Bình, ta sống rất tốt, quá tốt, tốt đến nỗi có lúc ta cứ ngỡ như ta đang nằm mơ.

Tĩnh Nhã viết cho ta một phong thư nồng nặc mùi chua của sự ghen tị, nói cái gì mà cột cờ lêu nghêu ta đây được gả cho một người tốt, là cây sào cắm trúng hũ mật chứ không chọc phải hố phân.

Sao muội ấy nói chuyện càng ngày càng thô tục thế?

Phụ Hoàng gả muội ấy cho một cậu con trai nhỏ của một gia đình mấy đời mang truyền thống thư hương, người này không quan tâm đến con đường làm quan, chỉ thích âm luật và hội họa, rất xứng đôi với Tĩnh Nhã.

Ta viết thư hồi âm cho muội ấy, bảo muội ấy đừng thô tục như vậy nữa, bằng không phò mã sẽ chịu không nổi.

Muội ấy trả lời thư của ta, nói muội ấy và phò mã đổ thư bát trà*, hòa hợp vô cùng, chẳng qua chỉ thô lỗ với mình ta thôi.

(*Đổ thư bát trà (赌书泼茶): xuất xứ từ hậu truyện "Kim Thạch Lục" của Lý Thanh Chiếu. Khi xưa hai vợ chồng Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành đều thích đọc và sưu tầm sách, Lý Thanh Chiếu có trí nhớ hơn người, cho nên mỗi lần ăn cơm xong, đến lúc thưởng trà, hai người họ đều sẽ dùng phương thức thi đấu để quyết định thứ tự thưởng trà, người này sẽ hỏi người kia điển cố này được chép trong cuốn sách nào, ở trang mấy, hàng thứ mấy, nếu đối phương đáp đúng thì được uống trước. Nhưng lúc hai người hứng trí nổi hứng so bì cũng sẽ hờn dỗi, tranh nhau thưởng trà khiến cho nước trà bị đổ, hương trà vấn vít khắp phòng. Chuyện xưa này đã trở thành giai thoại được lưu truyền thiên cổ, thường được dùng để hình dung mối quan hệ hòa hợp tốt đẹp hạnh phúc giữa vợ chồng.)

Liên Hoa cảm thán, Lan Bình cách kinh thành vạn dặm xa xôi, gửi thư không thuận tiện, hai tỷ muội bọn ta có thể nói vài lời thân mật hữu ích chút được không.

Chức quan của Tần Dược Phong càng ngày càng cao.

Hắn đã cưới con gái của thủ lĩnh phe văn phái.

Đúng là giỏi cưới ghê.

Đại Kỳ có người khen hắn gì mà đẹp như nho gia. Há há há.

Tam ca dặn ta an tâm, đợi sau này huynh ấy lên làm hoàng đế, nhất định sẽ âm thầm ra tay chỉnh đốn tên họ Tần ấy.

Tam ca đã cầm chắc vị trí thái tử rồi.

Thực ra, phụ hoàng vốn đã vừa ý Tam ca nhưng ông ấy suốt ngày cười tít mắt, trước nay không để cho người khác đoán được tâm tư của mình.

Cho nên mẫu phi dứt khoát cả đời sẽ dùng chiêu khóc lóc sụt sùi để đối phó với ông ấy, còn sơn chùy hoa sen thành cái màu hoa hòe hoa sói, biến nó thành đạo cụ múa để múa cho phụ hoàng xem.

Quyên Nhi cô cô trở thành vị nữ chiến tướng đầu tiên của Lan Bình, chùy của mẫu phi nằm trong tay của bà ấy, đã được uống rất nhiều máu người.

Ta nghĩ, khi mẫu phi biết được chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ông ngoại sống rất thọ mới tạ thế, phụ hoàng ban cho ngài ấy vinh hiển vô kể.

Có điều, ta nghĩ, ông ngoại chỉ quan tâm đến chuyện bản thân có thể nhanh nhanh chóng chóng được đi gặp bà ngoại thôi.

Ngài ấy cũng viết thư cho ta.

Trên thư nói: Tướng Quân Mặt Đen gì chứ, Dạ Xoa Công Chúa thì sao, xinh đẹp hay xấu xí đều không quan trọng. Có một trái tim chân thành mới quan trọng. Ngài ấy căn dặn ta, dùng trái tim chân thành để sống với Liên Hoa, làm nữ vương của Lan Bình.

Ta nhớ kỹ rồi, ta phải truyền lại những lời này cho con cháu.

Đây chính là câu chuyện đời ta, rất viên mãn.

Hàn Cửu Hi, huynh cũng cho rằng nó rất viên mãn, có đúng không?

Vầng dương thẹn thùng ló rặng đông, ánh mai lấp lánh chiếu rực hồng, bồng bềnh nhẹ bước vươn mình đăng cao.*

(*Nguyên văn: "Minh xuất địa thượng, thuận nhi lệ hồ đại minh, nhu tiến nhi thượng hành". Câu này xuất hiện tại chương 11, nếu chế nào não cá thì nhớ lội lại đọc kỹ chương và cả phần chú thích để biết thêm chi tiết và lý do tại sao chị gái lại viết câu này nha.)

HOÀN.