Hôm tôi sinh, bố mẹ tôi từ quê lên, chân ướt chân ráo đã nghe tin dữ. Mẹ tôi vừa khóc thương con gái lại vừa xót cháu ngoại, cứ cầm khăn lau nước mắt bên cạnh nhìn con gái lơ mơ sau khi tiêm thuốc an thần. Lâm Đạt trấn an bố mẹ tôi rồi tiễn hai người ra về. Những ngày sau đó, dù muốn kể cho mẹ nghe sự thật nhưng cuối cùng tôi cũng đành lựa chọn che giấu tất cả. Bố mẹ tôi biết rõ mọi chuyện, chỉ sợ còn đau lòng nhiều hơn, chẳng thể làm được gì cho con lại càng đau xót bất lực.
Lâm Đạt đi làm trở lại. Còn một mình trong căn phòng rộng lớn, tôi cứ thẫn thờ ngắm nhìn con qua điện thoại. Con bú có no không? Điều hòa phả thế kia có lạnh không? Vυ' nuôi có lúc nào cáu kỉnh đánh con không? Nước mắt cứ không ngừng chảy… Hai bầu sữa căng tràn phải vắt bỏ, còn con lại chẳng được uống sữa mẹ… Đau đớn đến quặn thắt lòng, hai mắt tôi khóc nhiều đến mờ cả đi.
Bất giác tôi nhớ đến một chuyện. Ông Kiên từng tuyên bố, đứa cháu đầu tiên ông ấy sẽ cho nó số cổ phần lớn. Lâm Đạt không nghĩ gì đến điều này, anh vẫn quyết giấu con chúng tôi đi, có phải vì… số cổ phần con nhận được lúc này không quyết định được gì về cục diện, hay ông Kiên quyết không nhận đứa cháu do tôi sinh ra? Tôi khẽ lắc đầu… nhất định không phải vì ông ấy không nhận cháu, bởi Lâm Đạt từng đề nghị tôi sinh con cho anh, chứng tỏ ông ta thực sự chỉ cần có cháu, không quan tâm mẹ đứa trẻ. Ông ta hiểu hơn ai hết việc mình khát cháu thế nào nên mới đưa ra phần thưởng lớn như vậy. Vậy thì… chỉ có thể do thế lực của Phạm Thiên Dương lúc này đã quá mạnh, khiến số cổ phần của con tôi… dù có được ông nội chuyển giao cũng không giúp ích gì. Khẽ rùng mình, tôi không biết Lâm Đạt phải chống chọi thế nào ở một nơi không còn mấy người ủng hộ anh? Người không ủng hộ anh nhất, lại là người có quyền lực nhất, chính là ông Kiên. Mấu chốt… là đây. Nguyên nhân ông Kiên không ủng hộ anh… là tôi.
Đau đớn đến nghẹn đắng, chưa bao giờ tôi cảm thấy khó thở đến thế khi nhìn vào căn nguyên của mọi chuyện. Cứ nghĩ Lâm Đạt vì tôi mà từ bỏ quyền lực là may mắn của tôi, hóa ra một khi anh buông bỏ, kẻ căm hận anh còn dìm anh xuống tận vũng bùn. Không muốn chiến đấu cũng không thể được. Nhưng vũ khí đều đã bị tước đoạt, trong tay chẳng còn cái gì, thì phải chiến đấu thế nào?
Tiếng chuông cửa vang lên phá tan dòng suy nghĩ trong tôi. Tôi hít một hơi, gạt sạch nước mắt, lập cập bước ra. Nhìn qua mắt thần, hai mắt tôi long lên sợ hãi, ngay sau đó tự trấn an bản thân, mở cửa cho ông Kiên – chủ tịch tập đoàn Mạnh Phát – người đàn ông quyền lực trong bộ âu phục xám, dáng vẻ bệ vệ đang đứng trước cửa căn hộ 2030. Phía sau ông ta, một hàng vệ sĩ mặc âu phục đen, đeo kính đen sẵn sàng bảo vệ.
Cánh cửa mở ra, tôi sụt sịt, hai mắt còn đỏ hoe nhìn ông ta:
– Anh Đạt đi làm rồi, ông có việc gì không?
– Chút chuyện nhỏ cần trao đổi với cô.
Tôi tránh người để ông ta bước vào trong phòng khách. Đám vệ sĩ có hai người tiếp tục đi theo ông ta.
Ngồi xuống sofa, ông ta đanh mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn vào tôi.
– Cô Quyên, gia đình chúng tôi chưa từng nhận cô làm con dâu, chắc cô đã hiểu.
Tôi nuốt nghẹn, gật đầu.
– Tôi luôn hiểu điều này.
– Tại vì sao cô cũng hiểu phải không?
– Vâng.
– Cô đã sinh cháu đích tôn cho gia đình chúng tôi, điều này chúng tôi ghi nhận. Thằng bé kháu khỉnh khỏe mạnh, rất tốt.
Tôi trợn tròn mắt nhìn ông ta, cơ thể bất giác run lên. Ông ta đã biết… con của chúng tôi đang ở đâu?
– Phạm Thiên Dương có thế nào cũng không thể bằng Lâm Đạt, nếu kết quả Lâm Đạt bị hủy hoại dưới tay nó, ta không đành lòng.
Ý ông ta… ông ta sẽ bảo vệ anh sao? Tôi còn chưa lĩnh ngộ được câu trả lời, nào ngờ, ông ta vỗ tay, vệ sĩ của ông ta liền đưa cho tôi xem điện thoại. Hai mắt tôi mở to trong kinh ngạc cùng sợ hãi, lập tức đưa tay lên miệng. Vυ' nuôi của con tôi… bà ấy đang bị trói nằm co trên sàn nhà. Còn con trai tôi… con tôi đâu?
– ÔNG ĐÃ LÀM GÌ CON TÔI?
Tôi điên cuồng gào lên, hai mắt đỏ lòm chất vấn hướng về ông ta. Bọn vệ sĩ lập tức ngăn tôi lại.
Ông Kiên nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cháu đích tôn nhà họ Lâm, đương nhiên phải để người nhà họ Lâm nuôi dưỡng. Kẻ khác đừng hòng có quyền!