Cô Dâu Đóng Thế

Chương 46

Mím môi gật nhẹ, tôi bần thần nghĩ ngợi về chia sẻ của hai người vệ sĩ. Chẳng lẽ… bao năm qua cuộc sống của Lâm Đạt xoay quanh những đấu đá quyền lực cho vị trí kế thừa Mạnh Phát sao? Tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của Mạnh Phát hiện tại là ông Lâm Mạnh Kiên, năm nay ông ấy cũng đã trên sáu mươi tuổi, rất có thể sẽ sớm nhường lại vị trí đứng đầu Mạnh Phát trong thời gian gần. Hẳn người con trai nào của ông ấy cũng muốn làm mọi cách có thể để chiếm thế thượng phong rồi.

– Ông Kiên từng nói sẽ chuyển giao cho đứa cháu đầu tiên số cổ phần lớn nhất, cháu trai hay cháu gái không phân biệt. Hai người kia, một người đã kết hôn nhưng vẫn chưa có con, một người chưa lấy vợ, anh Đạt thì gặp phải cô… Đúng là… ông Kiên thèm bế cháu cũng còn mệt!

Hai người bọn họ đặt cạch tách trà xuống bàn, càu nhàu, nhưng tôi không có tâm tư mà để ý thái độ của bọn họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Đạt muốn có một đứa con để gia tăng sức mạnh trong cuộc chiến quyền lực này! Vừa có con vừa có quyền lực, là ai thì cũng sẽ muốn như vậy thôi!

Nhấp thêm một ngụm trà, tôi trầm giọng hỏi bọn họ:

– Anh Đạt… và Linh San… hai người họ… yêu nhau phải không?

Vệ sĩ gầy khẽ giật lưng áo vệ sĩ béo khi anh ta định mở miệng, cuối cùng anh ta cười cười nói:

– Việc này cô phải hỏi anh ấy chứ chúng tôi làm sao mà biết? Nhưng… chẳng phải hiện tại anh ấy đang bao nuôi cô sao? Còn để chúng tôi ở đây bảo vệ cho cô nữa…

“Bao nuôi”… Lâm Đạt đang bao nuôi tôi sao? Trong mắt bọn họ thì là như vậy, cũng đúng chứ không phải sai… Hơn nữa… những gì đi sâu ngoài phận sự, bọn họ sẽ không dám nói. Chuyện Đạt với Linh San thực tế thế nào, tôi sẽ chẳng thể hỏi từ ai được. Rất có thể, vì để giành lợi thế trong cuộc chiến quyền lực nên Đạt mong có con sớm, trong khi Linh San chưa thể đáp ứng được, anh mới chọn tôi. Nghĩ vậy, lòng có chút buồn nhưng tôi luôn biết mình đứng ở đâu.

Hít một hơi, cảm thấy đã đủ, tôi nhoẻn miệng cười nói:

– Cảm ơn hai anh nhé! Mà ban đêm các anh ở đâu vậy?

– Tùy thuộc vào anh Đạt, đã làm vệ sĩ thì phải theo thân chủ thôi, công việc của chúng tôi mà.

Tôi gật nhẹ thấu hiểu với bọn họ. Bọn họ hiểu ý, xin phép ra ngoài tiếp tục công việc. Còn lại một mình, tôi đứng dậy, đi lại xung quanh, tò mò xem xét nơi tôi sẽ ở trong những ngày sắp tới.

Căn phòng khách sạn tôi đang ở mang tông màu nâu trắng nhẹ nhàng, nội thất đều là loại cao cấp nhất. Diện tích phòng rất rộng, ngoại trừ phòng tắm kín đáo có bể sục và ban công ngăn bằng cửa kính lớn thì không chia từng phòng riêng biệt. Tôi có cảm giác phòng khách sạn này “ấm cúng” hơn so với căn hộ 2030 rộng lớn năm phòng ngủ kia, bởi vì… cảm giác gần gũi với anh hơn. Làm gì cũng thấy nhau rồi!

Nhưng đêm nay… ngày mai… chẳng biết ai kia có về đây không nữa? Danh chính ngôn thuận tôi đã không còn là vợ anh, sẽ chẳng còn ai ép anh về ngủ với tôi như mẹ anh từng làm. Vò võ một mình chờ đợi anh, ngày lại ngày, tự nhiên lại cảm thấy mình như một phi tần chờ đợi quân vương đến “sủng hạnh”.

Cũng phải quen thôi, chính tôi đã lựa chọn, đã chấp nhận tất cả kia mà!

Tâm thế tôi đã khác biệt rất nhiều so với lúc ở căn hộ kia. Tôi của hiện tại không còn nơm nớp lo sợ bị người khác phát hiện thân thế, nhưng tình cảm dành cho Lâm Đạt mỗi ngày một quyến luyến, lại thêm tủi thân đòi hỏi vô lý, cứ tích tụ không sao nhẹ lòng được…

Mỗi ngày, một nữ nhân viên khách sạn mang suất ăn vào phòng cho tôi cũng như dọn dẹp phòng. Cô ấy còn mua cả quần áo cho tôi nữa. Mở ra xem, ngoài những bộ đồ mặc nhà satin sang chảnh nguyên tag với giá trên trời, tôi còn thấy những chiếc váy ngủ mỏng tang sεメy đến đỏ mặt. Quả thực… hết sức xa hoa, hết sức chu đáo. Cuộc sống thế này, sơn hào hải vị tận miệng, được phục vụ từng li từng tí không phải động chân tay… nếu không vì tâm trạng chờ đợi Lâm Đạt, nếu không phải vì mong được gặp anh đến cồn cào gan ruột thì tôi không thể nào chê được.

Đã ba ngày rồi… kể từ tối hôm đó, tôi không gặp lại anh. Hai vệ sĩ dặn tôi đừng liên lạc với anh, tôi không thể trái lời, chỉ biết trong lòng… ấm ức, khó chịu, cả lo lắng cho anh nữa. Trên hết… tôi nhớ anh, muốn gặp anh!

Cạch!

Tiếng tay nắm cửa nhà tắm vặn mở. Lâm Đạt về rồi, thật biết chọn thời điểm, đúng lúc người ta đang tắm. Chẳng nói chẳng rằng, anh cởi bỏ quần áo treo lên giá, tồng ngồng trèo vào bồn tắm, tự nhiên như ruồi.

Tôi xoay lưng ra ngoài, giả bộ không quan tâm, vẫn táp nước vào vai, mặc kệ anh. Vừa giận hờn lại vừa mừng rỡ, thực tình tôi chẳng biết phải diễn vẻ mặt gì cho đúng nữa.