– Sếp chu đáo quá, thế này nhân viên chỉ biết nỗ lực làm việc thôi!
– Haha… chưa đến lúc anh quát em thôi!
Không hiểu con người có vẻ ngoài hiền hòa này cáu lên sẽ thế nào, tôi chịu không tưởng tượng nổi, chỉ khẽ lắc đầu, tập trung trở lại với công việc. Một hồi, Hải nói từ xa:
– Phương, giám đốc Nhân sự gọi điện bảo em lên phòng 1901 đấy! Có thể Linh San muốn hỏi em hồ sơ. Em lên gặp cô ấy luôn nhé!
Linh San… cái tên đáng ghét này làm trái tim tôi vô thức nhói đau. Cô ta muốn gì ở tôi chứ? Chẳng phải cô ta đã biết tôi là kẻ giả mạo hay sao? Cô ta cố tình ép tôi phải nộp hồ sơ của Trần Hoài Phương vào đây sao?
Gõ cửa phòng 1901, trên cửa đề biển cái tên đáng ghét: Lâm Linh San – Giám đốc bộ phận Nhân sự, tôi nói:
– Linh San, tôi đến rồi đây!
Tôi đang là chị dâu của cô ta, dù có ghét tôi thì cô ta cũng nên biết giữ vai vế!
– Chị vào đi!
Âm giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên, tôi đẩy cửa bước vào, ấn tượng trước căn phòng làm việc trước mặt. Tông màu pastel xanh dương nhẹ nhàng, thơm lừng mùi oải hương đúng chuẩn một sếp nữ. Linh San có một xuất phát điểm không may mắn, nhưng có thể nào vận may vẫn cứ mỉm cười với cô ta.
– Chị khép cửa lại đi! Tiểu thư mà không được học phép tắc hay sao?
Âm giọng mỉa mai của cô ta vang lên. Tôi cứng giọng đáp:
– Tôi không muốn người ngoài nghĩ chúng ta có gì khuất tất, tốt hơn cứ để cửa mở đi. Hay cô… có gì cần giấu giếm?
Linh San cứng họng, hai gò má hơi đỏ lên, cô ta cũng đành thôi trước lý lẽ của tôi. Bước ra bộ sofa da mềm đồng màu với căn phòng, cô ta ngẩng lên, nói với tôi:
– Chị ngồi xuống đây, tôi có việc cần trao đổi.
– Cô nói đi!
Tôi ngồi xuống đối diện Linh San. Cô ta nhún vai:
– Cho đến sáng nay, tôi vẫn chưa nhận được hồ sơ xin việc của chị. Quy tắc của công ty, ai cũng cần phải nộp hồ sơ, không chỉ để làm hợp đồng, còn kiểm tra sức khỏe, đóng bảo hiểm, trên hết, phải đề phòng… kẻ gian ăn trộm ăn cắp!
Cô ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn tôi. Đã sớm chuẩn bị tâm lý bị ép nộp hồ sơ, tôi nhún vai đáp:
– Tôi vào đây làm phụ chồng tôi, không cần hợp đồng, không cần đóng bảo hiểm. Anh ấy đã đồng ý, có gì cô cứ trao đổi với anh ấy đi nhé!
Người như Lâm Đạt, nhất định nói một là một, nói hai là hai, tuyệt đối không hai lời. Cũng như việc anh ta hứa với Linh San… sẽ không làm gì có lỗi với cô ta.
– Chị Phương, hay chị có gì che giấu mà không dám nộp hồ sơ? Hay bằng cấp của một tiểu thư ở nơi nước Anh xa xôi… chỉ là tấm bằng ảo vô giá trị?
Linh San thủng thẳng hỏi, thái độ mỉa mai. Tôi sững sờ, hai mắt khẽ chau nhìn cô ta. Thì ra… Linh San không biết tôi là kẻ giả mạo. Cũng có nghĩa, Lâm Đạt không chia sẻ việc này với cô ta! Trái tim trong l*иg ngực đập như trống trận, tôi cũng không rõ mình đang cảm thấy thế nào, chỉ biết nhất định phải che giấu thân phận của mình thật tốt trước đứa con gái ghê gớm này. Cô ta có thể ngọt ngào với tất cả mọi người, nhưng trước tôi, cô ta chính là kẻ đáng sợ nhất. Liệu có ai yêu thương được tình địch của mình chứ?
– Tốt nghiệp đại học danh tiếng tại Vương Quốc Anh mà chấp nhận làm chân trực điện thoại, thật là giỏi khoe mẽ mà!
Linh San muốn tôi xấu hổ, ép tôi nộp hồ sơ bằng được với mục đích phanh phui trình độ của tôi, hoàn toàn không nghi ngờ tôi là Trần Hoài Phương giả mạo. Có lẽ cô ta tin Lâm Đạt không ngu ngốc mà cưới một tiểu thư dỏm như tôi, thế nên không đặt ra giả thiết này. Cô ta trực tiếp tỏ thái độ ghét bỏ tôi, cũng có nghĩa… cô ta chẳng sợ tôi tung hê chuyện tình cảm của cô ta và Lâm Đạt. Có khi nào… chính Lâm Đạt không muốn công khai với cô ta, chứ không phải chiều ngược lại? Tại sao anh ta lại làm vậy?
Cảm giác nhẹ nhõm khó giải thích dâng đầy trong tâm trí, tôi mỉm cười đắc ý:
– Cô không biết câu, muốn lên nơi cao nhất, phải chấp nhận bước từ chỗ thấp nhất à?
Linh San trừng mắt trước vẻ tự tin cùng lỳ lợm ngoài dự đoán của cô ta về tôi. Có khi nào cô ta từng nghe tin về một Trần Hoài Phương liễu yếu đào tơ không nhỉ? Một con người sống trong nhung lụa bao bọc, so với một kẻ sứt đầu mẻ trán giành miếng ăn với đời, liệu có thể nào phản ứng giống nhau được không?
– Trần Hoài Phương! Cô… cô đừng có mà đắc ý! Lâm Đạt cưới cô cũng chỉ vì mẹ anh ấy! Nếu không vì mẹ, cô nghĩ anh ấy cần cái mác Hải Thành giờ chỉ còn là con hổ giấy nhà cô sao? Đúng là con hổ giấy mà, đến đứa con gái cũng không biết dạy cho cẩn thận!
Tôi há miệng trước thái độ xấc láo của cô “em chồng”. Cô ta thẳng thắn không thèm gọi tôi là chị, ghê gớm thật! Nhưng… trên hết, thông tin cô ta nói làm tôi chấn động. Vì bà Huệ mà Lâm Đạt quyết định cưới Trần Hoài Phương, chứ không phải chỉ cần một lớp vỏ hôn nhân che giấu mối tình với cô em gái Linh San sao?
Linh San nhếch miệng nói tiếp những lời làm tôi vừa nóng mặt, lại vừa nghèn nghẹn trong cổ họng:
– Anh Đạt một lòng một dạ vì ai chắc cô cũng đã rõ, ở bên cô nhưng anh ấy không thèm làm gì cô đâu nhỉ, ấm ức không hả tiểu thư hổ giấy?
Được, là cô ta cố tình chọc tôi đấy nhé! Trong người như bị lửa thiêu ngùn ngụt, tôi nín cơn tức giận cùng nhục nhã, mím môi cười lạnh:
– Cô ngây thơ quá rồi, cô đã nghe câu chẳng có con mèo nào chê cá chưa?