Lịch trình của cuộc thi tại phân trạm rất dày đặc, nhưng Lăng Nhiên vẫn dự định nghỉ ngơi ở thành phố H vài ngày trước khi bay đến Nga.
Hai nơi cách không xa, cũng không lệch múi giờ là mấy, hoàn toàn có thể đợi cho đến khi sắp tới lúc thi thì hẵng bay đến đó, về cơ bản không có bất kỳ sự chậm trễ nào.
Điều này thực sự rất hiếm thấy ở một người luôn đến địa điểm thi đấu sớm để chuẩn bị cho cuộc thi như Lăng Nhiên.
Nguyên nhân chính do cậu thật sự ăn không quen bữa sáng kiểu Nga.
Loại cháo vừa ngọt vừa béo đó luôn là một hương vị khó quên đối với cổ họng cậu.
Đương nhiên, một phần cũng là do cậu cố ý tránh né hai người Nga nào đó.
Xứ Nga sản sinh rất nhiều nhân tài ở môn trượt băng nghệ thuật, nhưng khi càng có nhiều người thì càng có nhiều rắc rối. Slot thi đấu ở nước ngoài chỉ có từng ấy, các vận động viên đều trong tối ngoài sáng tranh giành nhau. Lần này, có một slot bỏ trống do nhất ca giải nghệ lại được dùng làm mồi nhử, thành thử Cyril và Andre không oánh nhau bùm bùm chíu chíu mới là lạ.
Nghe mà phát khϊếp.
Không cẩn thận dây vào khéo còn khϊếp hơn.
Mặt băng không tì vết, nhưng lòng người thì không phải như vậy, cậu hoàn toàn không cần thiết ló mặt vào chuyện này.
Vì thế sau khi bàn bạc với các huấn luyện viên, mọi người đã thống nhất lùi thời gian bay đến Nga sang hai ngày trước trận đấu.
Chính vì thế mà Ban Duệ đã không bỏ lỡ cơ hội lần nữa.
Việc Ban Duệ nói muốn cùng Lăng Nhiên trò chuyện không phải là nói suông.
Do đó ông đã bay đến thành phố S vào ngày cuộc thi kết thúc. Ông vốn tưởng rằng Lăng Nhiên sẽ tham gia buổi biểu diễn trượt băng nên vừa xuống máy bay liền trực tiếp đến địa điểm thi đấu. Không ngờ người kia vì thể lực và lịch trình đã từ chối lời mời, nhanh chóng quay trở lại trung tâm huấn luyện.
Không tham gia buổi biểu diễn trượt băng, cũng không tham dự bữa tiệc sau trận đấu.
Quán quân Lăng Nhiên trầm tính hơn ông tưởng rất nhiều.
Thế là Ban Duệ lại đuổi theo đến thành phố H.
Ban Duệ năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, kinh nghiệm phong phú, cũng không còn trẻ nữa, không còn ở cái tuổi nông nổi đã thích là phải nhích.
Khi vẫn đang trên máy bay bay đến thành phố H, ông bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thu hoạch được gì từ chuyến đi này hay không.
Lăng Nhiên rất mạnh, cậu ấy là một tuyển thủ mới mười sáu tuổi mà đã giành được quán quân ở trạm Hoa Quốc ngay sau khi được thăng tổ.
Nhưng dù có mạnh đến đâu thì cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Một vận động viên trong biên chế đang học cấp ba, ngày thường dành toàn bộ sức lực cho việc tập luyện, được huấn luyện viên và Liên đoàn Trượt băng bảo vệ chu đáo, dù có trưởng thành sớm thì có thể sớm đến đâu cơ chứ?
Mình đã nâng câu ấy lên cao như vậy, bởi vì chỉ sau một trận đấu mà đã nhận định trong lòng rằng cậu ấy rất có thể sẽ là tương lai của nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật Hoa Quốc. Có phải hơi thổi phồng quá rồi không nhỉ?
Ban Duệ nhìn hình phản chiếu của mình đang cau mày trên cửa kính, chậm rãi thở dài.
Ông đã làm trọng tài nhiều năm như vậy, không phải là chưa từng thấy những ngôi sao băng chợt lóe rồi tắt.
Lần này quả thực có chút kích động.
Nhưng sau khi tới, ông vẫn quyết định gặp Lăng Nhiên.
Ban Duệ đã liên lạc với Liên đoàn Trượt băng ngay khi hạ cánh, thuận lợi bước vào trung tâm huấn luyện một cách.
Vì vậy, khi Lăng Nhiên trượt xuống băng để uống nước, cậu nhìn thấy một người lạ mặt đeo khẩu trang đến bắt tay và nói chuyện với Tiết Lâm Viễn đang cười tủm tỉm.
Thấy cậu trượt xuống mặt băng, họ quay đầu nhìn sang.
Qua cặp kính dày, ánh mắt sắc bén khiến người ta có cảm giác như đang bị soi xét.
Hơi khó chịu một chút nhưng vẫn chấp nhận được.
Suy cho cùng, khi cậu trượt băng, ánh mắt của mọi người sẽ đổ dồn vào mình, ngưỡng mộ, phê bình, tốt bụng và ác ý, lần này cũng không khác gì.
Lăng Nhiên như không có chuyện gì đi tới vách ngăn, nhận lấy nước muối từ tay Tiết Lâm Viễn, ngẩng đầu uống một hơi hết nửa bình.
Tình huống tập luyện hôm nay khá tốt, cuối cùng đã nhảy được 4F vừa rồi sau hơn chục lần ngã sõng soài.
Cảm giác duy nhất bây giờ là mệt, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính chặt vào cơ thể, cậu đang rất cần được bổ sung nước.
Tiết Lâm Viễn đợi cậu uống xong, sau đó nói ra thân phận và mục đích của Ban Duệ, khích lệ Lăng Nhiên nói chuyện với ông.
Tiết Lâm Viễn suy nghĩ sâu xa, dù sao Ban Duệ cũng là trọng tài quốc tế, đã chấm rất nhiều sự kiện lớn, nếu như ông có hứng thú với Lăng Nhiên, mọi người làm quen với nhau, vậy nhất định là có lợi.
Không thể hy vọng đối phương sẽ tỏ ra thiên vị.
Nhưng quan điểm của Ban Duệ với tư cách là trọng tài chắc chắn rất khác với quan điểm của các thí sinh, một lời khuyên nhỏ có thể sẽ mang lại lợi ích lớn.
Hắn không ngừng nháy mắt với Lăng Nhiên.
Lăng Nhiên nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Ban Duệ, cụp mắt xuống, lễ phép gọi, “Bác Ban ạ.”
Cư xử rất lịch thiệp.
Nhưng Ban Duệ là ai? Ông lớn hơn Lăng Nhiên khoảng hai con giáp, liếc mắt là có thể thấy được thiếu niên này bề ngoài tỏ vẻ rất tôn trọng, nhưng thực ra lại không thực sự để ông ở trong lòng.
Ban Duệ không phải là người vô danh trong lĩnh vực trượt băng nghệ thuật. Ông rất chắc chắn rằng Lăng Nhiên đã nghe đến tên của mình, nhưng đối phương thực sự không hề tỏ ra háo hức và phấn khích.
Một đứa trẻ rất ổn trọng.
Ban Duệ trong lòng đưa ra kết luận, cảm thấy có chút thích thú.
Ông nhìn Lăng Nhiên, "Tìm chỗ nói chuyện không?"
Lăng Nhiên kỳ thật cũng không vui lắm.
Cậu vừa mới tìm được cảm giác nào đó, muốn luyện tập nhiều hơn để củng cố thêm.
Nhưng Ban Duệ rõ ràng là cố ý tìm đến cậu, từ chối sẽ không ổn.
Lăng Nhiên im lặng gật đầu, đẩy cửa ra, đeo miếng bọc lưỡi trượt.
Cậu không thay giày.
Rõ ràng là không có ý trò chuyện dài dòng, giống như kiểu đãi trà tiễn khách trong miệng người xưa.
Ban Duệ có chút ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên ông nhận được sự tiếp đón lạnh lùng như vậy từ một vận động viên trong chính lĩnh vực của bản thân.
Tiết Lâm Viễn biết Lăng Nhiên bị gián đoạn huấn luyện, tâm tình không vui lắm, liền vỗ vỗ lưng đồ đệ an ủi.
Hắn thực sự thắc mắc tại sao Ban Duệ lại đến đây.
Nhìn thấy Ban Duệ và Lăng Nhiên lần lượt đi ra ngoài, hắn quay người tìm Lục Giác Vinh.
Lục Giác Vinh cũng bối rối, đoán rằng màn trình diễn xuất sắc của Lăng Nhiên ở trạm Hoa Quốc khiến Ban Duệ chú ý.
Tiết Lâm Viễn nghe đến lời này, trong lòng hắn ngọt ngào như mật.
Lăng Nhiên đã ghi dấu ấn, huấn luyện viên của cậu cũng rất tự hào.
Nhưng Lục Giác Vinh lập tức lo lắng uống một ngụm nước.
"Tối qua, Cyril đã đăng một video quay cảnh cậu ấy khiêu chiến thành công 4Lz trong quá trình huấn luyện, và Andre cũng noi theo bằng cách đăng một video nhảy thành công 4Lo. Họ có thế mạnh riêng, trọng tài cũng có phần thiên vị họ hơn. Lần này trạm Nga kiểu nào cũng bị buff quá đà. Đến lúc đó, cậu phải chú ý nhiều hơn đến trạng thái tinh thần của Lăng Nhiên. Đội tuyển đơn nam của chúng ta neo người, áp lực không lớn, không thể vì huy chương mà hủy hoại một đứa nhỏ."
Lời này chỉ kém chưa nói toạc ra, nếu Lăng Nhiên thua, huấn luyện viên như hắn phải an ủi cậu thật nhiều vào.
Tiết Lâm Viễn cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội xuống người mình.
4Lz và 4Lo là những cú nhảy quad nâng cao mà Lăng Nhiên vẫn chưa bắt đầu khiêu chiến.
Hai người này thẩm được rồi?
Trái tim Tiết Lâm Viễn chợt lạnh đi khi nghĩ tới đồ đệ cục vàng của mình hôm nay vẫn đang phải chật vật với những cú 4F không thành công.
Nhưng hắn vẫn lau mặt nói, "Được."
Dù thế nào đi chăng nữa, cuộc thi vẫn phải diễn ra, dù kết quả có tốt hay không cũng không phải do bọn họ quyết định.
Điều mà Tiết Lâm Viễn đang do dự là liệu hắn có nên nói với Lăng Nhiên rằng Cyril và Andre đã khiêu chiến thành công cú nhảy bốn vòng cao cấp hay không, liệu điều đó có ảnh hưởng đến tâm lý của cậu hay không.
Đứa nhỏ không lên mạng nên chắc chắn không để ý đến những thứ này.
Việc cậu có biết hay không thực sự phụ thuộc vào quyết định của hắn với tư cách là một huấn luyện viên.
Vậy có nên nói không?
Tiết Lâm Viễn cảm thấy mình đã gặp phải một vấn đề nan giải.
Bên kia, trên sân thượng, Lăng Nhiên cũng cảm thấy mình gặp phải vấn đề nan giải.
Bác Ban này từ khi đưa cậu lên đây, thỉnh thoảng vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, trên tay vẫn đang lật giở chồng giấy A4.
Rất có cảm giác trọng tài.
Nhưng Lăng Nhiên không thích ánh mắt dò xét của đối phương.
Không phải là cậu cảm thấy bồn chồn, cậu chỉ không thích cảm giác này thôi.
“Thưa bác, nếu bác không có vấn đề gì thì cháu xin phép về tiếp tục luyện tập.” Lăng Nhiên ra hiệu muốn đứng dậy.
Ban Duệ nheo mắt đọc từng chữ nhỏ trên tờ giấy.
“Cháu mới tham gia trượt băng nghệ thuật chưa đầy hai năm mà đã giành được tất cả chức vô địch ở tổ thanh niên. Trong trận đấu đầu tiên sau khi được thăng lên tổ thành niên, cháu lại giành được thêm chức quán quân ở trạm Hoa Quốc. Trượt băng nghệ thuật luôn là bộ môn ăn cơm bằng cả thanh xuân, đối với những người chưa từng tiếp xúc với trượt băng nghệ thuật, lại còn tập luyện ở tuổi thiếu niên thì việc nhảy hai vòng có thể nói là đỉnh cao rồi. Lăng Nhiên, sao cháu làm được vậy?"
Tuy giọng điệu của ông rất hiền hòa, nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi Lăng Nhiên cậu làm sao làm được.
Thiếu niên ngồi trở lại.
Lăng Nhiên kỳ thật không biết nên giải thích sao về vấn đề này.
Hai năm, làm sao chỉ có hai năm thôi.
Bao gồm cả kiếp trước, cậu tính nhẩm, bản thân mình ở trên băng cũng phải gần hai mươi năm rồi.
Trượt băng nghệ thuật đã chiếm gần như toàn bộ cuộc đời cậu.
"Đây có phải là sơ yếu lý lịch của cháu không ạ?"
Lăng Nhiên lờ mờ đoán được nội dung của chồng giấy trong tay Ban Duệ.
Ban Duệ gật đầu, “Trước khi tới đây bác đã yêu cầu nó từ Liên đoàn Trượt băng.”
Lăng Nhiên hiểu ra, "Vậy bác hẳn là có thể nhìn ra, từ nhỏ cháu đã học các loại vũ đạo khác nhau. Trước khi chuyển sang trượt băng nghệ thuật, cháu còn tham gia show sống còn tuyển chọn thực tập sinh."
Đây là trải nghiệm thực sự của nguyên thân, đào sâu một chút là có thể tìm ra được rồi.
Cũng là vỏ bọc mà Lăng Nhiên tìm ra cho mình.
Không đáng tin lắm, nhưng tốt hơn là không có gì.
Cậu không thể giải thích rằng cậu xuyên sách để đến được đây, trong đầu cậu tràn ngập những trải nghiệm trong quá khứ. Không khéo vừa nói xong sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần mất.
Ban Duệ vẫn không giấu được sự bàng hoàng.
Ông vừa mới nhận được bản lý lịch này trước khi đến đây, mới đọc nó lần đầu tiên. Ông vốn định dùng bản lý lịch này để mở đề tài, dễ dàng trao đổi với Lăng Nhiên về kinh nghiệm thi đấu trước đây, nhưng ông không ngờ càng nhìn càng choáng váng.
Trượt băng nghệ thuật là múa ba lê trên băng không sai, nhưng sự khác biệt giữa múa ba lê trên băng và múa ba lê trên cạn không thể chỉ bằng một từ “rất lớn” mà miêu tả được.
Các vũ công ba lê có thể hoàn thành cú nhảy ba vòng trên đất liền, nhưng nếu họ được yêu cầu trực tiếp xuống băng, họ không thể hoàn thành ngay cả cú nhảy một vòng đơn giản nhất.
Một số người cảm băng kém thậm chí không đứng vững được.
Nếu như trước khi tới, Ban Duệ chỉ cho rằng Lăng Nhiên là thiên tài, hiện tại ông căn bản không thể tưởng tượng được sao Lăng Nhiên có thể trưởng thành nhanh đến mức đáng sợ như vậy.
Quá trình phát triển của vận động viên thường có thể theo dõi được.
Vì tính chất đặc thù trong nghề nghiệp của họ, mọi tiến bộ trong từng cuộc thi và mọi cải thiện về khả năng của họ hầu như luôn được phơi bày trước công chúng, đồng thời các video và hồ sơ cũng được ghi lại.
Nhưng lần đầu tiên Lăng Nhiên xuất hiện là trong một cuộc thi liên câu lạc bộ năm ngoái, từ đó trở đi, cậu bắt đầu hành trình thuận buồm xuôi gió, tiến bộ nhanh chóng. Cậu thậm chí còn không ngừng phi nước đại trên con đường phía trước, còn chưa từng dừng lại!
Bùng nổ rất nhanh, tiến triển cũng rất nhanh.
Chỉ có thể được mô tả bằng câu nói "rớt từ trên trời rớt xuống".
Liệu một vận động viên như vậy có thực sự tồn tại không?
Quá khủng khϊếp.
Chẳng trách Liên đoàn Trượt băng lại đồng ý cho Lăng Nhiên thăng tổ.
Có lẽ bọn họ cũng nóng lòng muốn biết Lăng Nhiên có thể phát triển đến thế nào.
Ban Duệ đặt bản lý lịch lên bàn, cố gắng bỏ qua sự chấn động trong lòng, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề, “Bác đã xem trận đấu của cháu, muốn cùng cháu tâm sự đôi chút.”
Lăng Nhiên khẽ gật đầu.
Ban Duệ không thể tiếp tục coi thiếu niên trước mặt như một đứa trẻ bình thường nữa. Để có thể đạt được thành tựu hiện tại, tính tự giác và tài năng của Lăng Nhiên đã vượt xa người thường, tính cách của cậu cũng nhất định phải khác xa những người khác.
Thân thể Ban Duệ hơi nghiêng về phía trước.
"Cháu đã được thăng tổ, vậy khẳng định cháu đã có chút hiểu biết về quy tắc của tổ thành niên. Lăng Nhiên, bác rất muốn hỏi cháu, trượt băng nghệ thuật trong cháu là cái gì? Đối với quy tắc hiện tại của trượt băng nghệ thuật, cháu có ý kiến gì không?”
Đi ngàn dặm, hai lần đổi máy bay, Ban Duệ chỉ muốn biết một vấn đề đơn giản như vậy.
Trượt băng nghệ thuật trong Lăng Nhiên là cái gì?
Thông qua lý lịch của cậu, Ban Duệ đã hiểu khá chi tiết về Lăng Nhiên.
Bị chèn ép quá mức, trượt băng nghệ thuật đã để lại cho cậu những vết sẹo và danh dự, cậu đã phải đối mặt với những đối thủ hèn hạ, cũng được gặp những người bạn chân thành.
Dù chỉ mới hai năm nhưng Lăng Nhiên đã đạt đến đỉnh cao của bảng xếp hạng đơn nam quốc tế nhờ nỗ lực của chính mình.
Ban Duệ hiện tại rất muốn biết Lăng Nhiên đang suy nghĩ gì.
Bản thân ông cũng rất thương tâm với công việc mình từng yêu thích vì nhiều lý do, thậm chí còn muốn rời xa hoàn toàn.
Nhưng yêu thích môn thể thao tao nhã bao nhiêu năm, làm sao có thể ngừng yêu nó? Chẳng qua, bởi sự bất mãn và đau đớn tích tụ nhiều năm đã khiến Ban Duệ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tiếp tục theo đuổi, xem trượt băng nghệ thuật đã khác lạ đến mức không thể nhận ra vì những thay đổi trong quy tắc.
Ông từ bỏ hoàn toàn, tách trượt băng nghệ thuật ra khỏi cuộc đời mình.
Sau này chỉ đơn giản là một nỗi đau thấu tim!
Ban Duệ tới chỗ Lăng Nhiên, xét về mặt tâm lý thì thực ra đó là một loại tự cứu mình trong vô thức.
Người chết đuối nhìn cọng rơm cuối cùng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng nhưng cũng có một tia hy vọng.
Ông muốn lấy cọng rơm này.
Từ tận đáy lòng, Ban Duệ không muốn từ bỏ môn trượt băng nghệ thuật mình yêu thích.
Dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng vẻ mặt của ông không thể lừa dối người khác.
Lăng Nhiên nhạy bén nắm bắt được sự khác thường của Ban Duệ.
Thực ra đây là một cảm giác rất quen thuộc.
Bản thân cậu đã có nó ở kiếp trước.
Lăng Nhiên ở kiếp này trôi qua thuận lợi, nhưng tất cả trải qua của Lăng Nhiên ở kiếp trước chỉ có thể hình dung là thăng trầm.
Ngoài những chấn thương thì chính là những lời chỉ trích và tấm huy chương vàng luôn khó dành lấy, còn có những hành vi ém điểm ác ý vì nhiều lý do khác nhau.
Thể thao không có biên giới nhưng trọng tài thì có.
Cậu là một người Hoa Quốc với tóc đen mắt đen, trong mắt những trọng tài phương Tây đó, cậu đã được định sẵn là thua kém những người khác.
Nếu chỉ một, hai lần, cậu vẫn có thể coi là mình được hời, nhưng sau một thời gian dài, điểm số của cậu lại không còn quá phù hợp với năng lực cá nhân nữa.
Điểm số không xứng đáng với công sức bỏ ra chính là thủ đoạn tàn ác đả kích vận động viên nhiều nhất.
Trong số các vận động viên cùng nhóm với Lăng Nhiên lúc đó, một số người đã chọn giải nghệ tại chỗ sau khi nhận được quy tắc sửa đổi.
Trước khi rời đi, anh ấy còn mắng Liên đoàn Trượt băng Quốc tế.
Nhưng mắng thì mắng thế thôi, những ông già đó vẫn đứng im làm người tổ chức, làm trọng tài các giải đấu quốc tế, trịch thượng cập nhật thứ hạng các vận động viên bằng điểm số.
Lăng Nhiên cũng từng nghĩ tới có nên từ bỏ hay không.
Không có cách nào, cậu đã cố gắng rất nhiều nhưng lại bị đàn áp, nếu không rời đi, cậu chỉ có thể tiếp tục thống khổ bước đi trên con đường bị ép điểm này.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn kiên trì.
Ban Duệ trước mặt rõ ràng đang lưỡng lự không biết có nên từ bỏ hay không.
Lăng Nhiên dừng một chút, chậm rãi nói.
“Trong suy nghĩ của cháu, trượt băng nghệ thuật có lẽ là một hạng mục đặc biệt chú trọng đến công nghệ và nghệ thuật. Không giống như các hạng mục cạnh tranh truyền thống mù quáng theo đuổi cao hơn, nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, trượt băng nghệ thuật cũng có chỗ đứng về mặt thẩm mỹ.”
Ban Duệ nhìn cậu, trong lòng âm thầm gật đầu.
Thiếu niên không giỏi ăn nói nhưng mỗi lời cậu nói đều rõ ràng là chân thành.
“Cháu thực sự thích cảm giác mình ở trên băng, trượt, xoay tròn, nhảy và sử dụng ngôn ngữ cơ thể thách thức giới hạn của con người để kể câu chuyện của buổi biểu diễn cho khán giả. Không cần lời nói hay ngôn từ nào cả. Theo cháu, trượt băng nghệ thuật là sử dụng điệu nhảy trên băng để truyền tải những cảm xúc sâu kín nhất của vận động viên.”
Ít nhất bản thân Lăng Nhiên cũng như vậy.
Mỗi khi biểu diễn, cậu sẽ tập trung vào chính chương trình, sử dụng kỹ thuật siêu việt và những hiểu biết sâu sắc của riêng mình để truyền cảm hứng cho khán giả.
Dù chỉ có thể trau chuốt một tiết mục trong một mùa nhưng theo lịch thi đấu được đẩy mạnh, cậu thường bổ sung thêm những hiểu biết mới, những động tác khó và mượt mà hơn để tiết mục có thể tiếp tục tỏa ra được sức sống mới.
Ban Duệ ngả người ra sau, nóng lòng cắt ngang câu trả lời của Lăng Nhiên, cười khổ nói, “Nhưng trượt băng nghệ thuật ngày nay chú ý nhiều hơn đến kỹ thuật.”
Liên đoàn Trượt băng đã cắt bỏ điểm nghệ thuật và thúc đẩy nhập khẩu song song (?), rõ ràng là đang đi chệch hướng.
Ban Duệ cũng có nỗi tuyệt vọng giống như Viktor.
Lăng Nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không bi quan như ông.
Thiếu niên lấy ra chính xác những lời mà cậu đã trả lời Viktor, "Không nên tách rời kỹ thuật và nghệ thuật."
Lăng Nhiên thậm chí còn đưa ra một ví dụ.
"Trước khi bác gọi cháu lên đây, cháu đang tập nhảy 4F. Cú nhảy 4F nhiều hơn cú nhảy 3F một vòng, độ khó tăng theo cấp số nhân. Đến đoạn nhạc cao trào, xếp một cú nhảy bốn vòng vừa cao vừa xa, những động tác khó mang lại tác động thị giác mạnh mẽ và rõ ràng có thể khơi dậy cảm xúc của khán giả.”
“Bản thân việc nhảy cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhận thức của khán giả do kỹ thuật có chuẩn hay không. Trục nhảy, độ cao của cú nhảy và tư thế trên không đều phải được tính đến.”
Ánh mắt Ban Duệ mơ hồ, tựa như nghe được, cũng như không có.
Lăng Nhiên im lặng một lúc rồi bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình.
“Khi kỹ thuật phát triển đến một trình độ nhất định, để đạt điểm cao hơn, các vận động viên chắc chắn sẽ nỗ lực cải tiến kỹ thuật và cố gắng đạt điểm cao nhất theo quy định. Nhưng khi điểm đạt đến mức khó cải thiện, họ sẽ buộc phải nhặt lại nghệ thuật, và khi nút thắt kỹ thuật được khắc phục, họ có thể bắt đầu theo đuổi độ khó cao một lần nữa.”
Đây là một vòng tuần hoàn.
Ban đầu đó là một con đường phát triển quanh co lòng vòng.
Tuy nhiên, sự thao túng đầy thiển cận của Liên đoàn Trượt băng Quốc tế rõ ràng đã dẫn đến những định hướng sai trái và tồi tệ.
Ngày nay, nhiều người thậm chí còn quên mất rằng trượt băng nghệ thuật còn có cái tên gọi là múa ba lê trên băng.
Điều mà Lăng Nhiên muốn làm chính là mang đến một tiết mục có cả tính nghệ thuật, đồng thời đạt đến đỉnh cao kỹ thuật của mình.
Cậu muốn trở thành một người song toàn cả về mặt kỹ thuật và nghệ thuật.
Mặc dù hiện tại ở nội dung đơn nam không có ai có thể làm được điều đó, nhưng Lăng Nhiên rất muốn thử một lần.
Đây là trượt băng nghệ thuật trong cậu.
Chỉ như vậy cậu mới sẵn sàng phấn đấu cho môn trượt băng nghệ thuật này cả đời.
Khi thực sự làm được điều đó, cậu có thể dẫn đầu một xu hướng mới, thậm chí đưa môn trượt băng nghệ thuật trở lại đúng hướng.
Nhất cử nhất động của kẻ mạnh trên cao sẽ luôn bị người khác chú ý đến, và mọi người không thể không ngước lên và noi theo.
Nhưng những điều này bây giờ vẫn còn quá xa vời đối với cậu. Cậu thậm chí còn đang cạnh tranh tấm vé tham dự trận chung kết Grand Prix.
Nhưng ước mơ không bao giờ bị ràng buộc bởi những điều kiện bên ngoài.
Lăng Nhiên trong lòng nghĩ như vậy, cậu nhất định sẽ làm như vậy.
Đôi mắt của Ban Duệ cuối cùng cũng sáng lên.
"Cháu có thể làm được không?"
Ông im lặng một lúc lâu, môi mấp máy hỏi.
Lăng Nhiên không chút do dự gật đầu.
Ban Duệ lại im
lặng một lúc lâu.
Sau đó, ông đột nhiên đứng dậy và lao vào phòng vệ sinh gần nhất. Không lâu sau, ông quay lại với khuôn mặt đầy hơi nước, nỗi buồn tích tụ trên lông mày đã bị nước lạnh cuốn trôi.
Ông trịnh trọng nói, như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt trong mắt mình, “Bác sẽ kiên trì cho đến ngày cháu có thể làm được.”
Ông đang chờ xem những thay đổi mà Lăng Nhiên có thể mang đến cho môn trượt băng nghệ thuật.
Ban Duệ lại đưa tay ra.
Lăng Nhiên nắm lấy, ẩm ướt, rõ ràng bác trọng tài này hưng phấn quá mức nên rửa mặt xong quên lau tay.
“Được ạ.” Thiếu niên bình tĩnh hứa.
Có lẽ nó không thể coi là một lời hứa.
Bởi vì Lăng Nhiên vốn là dự định làm như vậy.
Nhưng Ban Duệ đã có được cọng rơm mà mình mong muốn, cả người ông trở nên sống động.
Ông mang vẻ mặt sầu đời tới, rời đi với sự vui vẻ.
Cả người nhẹ nhõm.
Lăng Nhiên nhìn xem, trong lòng có chút vui mừng.
Cậu lập tức quay lại sân băng, trong khoảnh khắc bước lên băng, cậu cảm giác như toàn thân được thư giãn.
Đúng như dự đoán, giao tiếp với người khác thực sự rất mệt mỏi.
Lăng Nhiên đã giúp Ban Duệ một lần, nhưng cậu cũng không có cảm giác yêu ghét gì với Ban Duệ. Cậu chỉ không muốn một trọng tài có trách nhiệm như vậy chìm đắm và từ bỏ sự nghiệp mà ông ấy đã tập trung suốt nửa cuộc đời mình.
Có nhiều thứ, một khi đã từ bỏ, có thể là bỏ cả đời.
Cuộc đời vốn ngắn ngủi, hãy nắm bắt những gì trước mắt để sau này không cần phải cảm thấy hối hận.
Đoạn nhạc dạo nhỏ này đã sớm kết thúc.
Lăng Nhiên nhanh chóng đắm mình vào huấn luyện.
Tiết Lâm Viễn vừa quay lại đã thấy Lăng Nhiên trên người như đang buộc dây diều, luyện tập từng cú nhảy dưới sự giám sát của trợ lý huấn luyện viên.
Hắn nằm bên hàng rào nhìn một lúc, mặt nhăn lại.
Tại sao đồ đệ cục vàng của mình lại xui xẻo như vậy?
Chạm mặt Lucas ở trạm Hoa Quốc thì thôi đi, lại còn đυ.ng phải cặp đối thủ Cyril và Andre chiến nhau ở trạm Nga.
Để tranh giành vị trí nhất ca, hai người này cũng rất nỗ lực để tăng độ khó cho game.
Như này thì mần ăn được gì?
Một thằng đã đủ khó rồi, đây còn gặp hai thằng cùng một lúc!
Nếu Tiết Lâm Viễn không hiểu gì về Lăng Nhiên thì cũng không sao, hắn có thể công khai nói cho cậu tin tức này, sau đó vẫy tay nói cho cậu biết, có thể đạt được vị trí thứ ba đã tốt rồi, vé tham dự vòng chung kết Grand Prix coi như đã được bảo đảm.
Nhưng đây chính là Lăng Nhiên!
Nỗi ám ảnh về việc trở thành số một của cậu ấy thật đáng kinh ngạc.
Tiết Lâm Viễn dám chắc rằng nếu lần này thất bại thảm hại ở trạm Nga, Lăng Nhiên sẽ cố gắng hết sức trong trận chung kết Grand Prix.
Đừng nói tới 4F, có thể cậu thay đổi thứ tự của tất cả các lần nhảy và đưa tất cả các lần nhảy sang nửa sau của tiết mục để giành điểm mà không ảnh hưởng đến tính toàn vẹn của tiết mục!
Rốt cuộc có nên nói hay không?
Tiết Lâm Viễn thiên về nói ra hơn, dù sao giấu trẻ con mọi chuyện cũng không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Nhưng cái miệng này giống như bị dính keo, không thể mở ra được.
Hắn chỉ đành đi trưng cầu ý kiến
của Tần An Sơn.
Tần An Sơn gác tay lên chăn, không hề nhấc mí mắt lên, nói, “Tất nhiên là tôi muốn nói rồi.”
Lăng Nhiên là dạng người gặp được đối thủ mạnh thì sẽ mạnh mẽ hơn, nói không chừng còn có thể mang đến một tác dụng ngoài ý muốn.
Bản thân Tiết Lâm Viễn cũng không có ý định giấu giếm gì, sau khi nhận được sự ủng hộ như vậy từ Tần An Sơn, đầu óc hắn nóng bừng lên, nói chuyện này cho Lăng Nhiên biết.
Thiếu niên niên im lặng lắng nghe rồi gật đầu.
Ý gì đây?
Tiết Lâm Viễn lo lắng nhìn cậu.
Lăng Nhiên nhìn huấn luyện viên của mình, chậm rãi chớp mắt, “Em biết rồi ạ.”
Biết là sao nữa!
Tiết Lâm Viễn quan tâm tắc loạn, "Đừng tự gây áp lực, chúng ta cũng không tệ, ai biết trên sân họ có đủ ổn định hay không."
Lăng Nhiên không khỏi bật cười, "Huấn luyện viên Tiết, 4F của em cũng không ổn định."
Tiết Lâm Viễn đơ mặt, sau đó thả lỏng ra, còn có thể cười, điều đó có nghĩa là cậu thật sự không bị ảnh hưởng lớn.
Hắn vươn người khỏi hàng rào vỗ vai cậu.
Thiếu niên chống tay trên vách ngăn trượt ra ngoài, khi quay lưng về phía Tiết Lâm Viễn, khóe miệng cậu nhếch lên.
Lucas không dùng cú nhảy bốn vòng nào ở trạm Hoa Quốc.
Bản thân có thể đánh bại hắn, kỳ thật cũng không tính là gì.
Suy cho cùng, đối thủ đã không thể hiện được hết đẳng cấp của mình.
Nếu Cyril và Andre tranh đấu quyết liệt, họ chắc chắn sẽ dùng hết sức lực, cố gắng hết sức để thi đấu hết mình.
Điều này thực sự tốt.
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lăng Nhiên.
Cậu hy vọng rằng tất cả các đối thủ mà mình gặp phải có thể phát huy hết sức mạnh của họ.
Một trong những điểm hấp dẫn của các môn thể thao cạnh tranh là mọi người sẽ cố gắng hết mình trên sân.
Cũng giống như việc chơi game thôi, ở rank thấp uýnh nhau với gà mờ có gì vui chứ?
Ai mà không muốn giành chiến thắng trong một ván rank cao?
Lăng Nhiên không có thời gian chơi game, nhưng cậu biết điểm này.
Cậu đắm mình vào việc huấn luyện vài ngày rồi bay đến Nga.
Cậu là người duy nhất, Tổng cục chỉ cung cấp vé khoang ghế thường. Hoắc Văn Trạch bèn vung tay lên, gọi hẳn máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc.
Trên máy bay, Tiết Lâm Viễn lấy điện thoại di động ra, kết nối WiFi trên của máy bay tư nhân, ngồi trên ghế ngâm nga hát.
Lăng Nhiên vốn muốn nghỉ ngơi, nhưng ghế lại không ngừng rung chuyển, Tiết Lâm Viễn trông vui đến mức không nhịn được cười, cậu tò mò nghiêng người tới.
"Thầy Tiết, đang nhìn gì vậy ạ?"
Tiết Lâm Viễn quay màn hình điện thoại về phía cậu, "Thầy đang xem mấy bài post do cư dân mạng viết cho cậu! Mọi người đều viết rất hay!"
Lăng Nhiên cầm điện thoại lên, phát hiện đây là một trang hỏi đáp bình chọn nổi tiếng.
[Tiết mục thi đấu của Lăng Nhiên tại trạm Hoa Quốc lần này, mọi người thích Phồn Tinh hay Quy Lai?]
Reply không nhiều lắm, chỉ có sáu bảy mươi, nhưng nếu bấm vào sẽ là một bài viết dài. Mọi người đều viết rất kỹ.
Nhưng muốn xem kết quả thì phải vote một cái mới xem được.
Lăng Nhiên không thèm chớp mắt chọn Quy Lai.
Sau đó thấy hầu hết cư dân mạng đều chọn Phồn Tinh.
Lăng Nhiên: ???
Cá nhân cậu thích Quy Lai hơn vì nó phù hợp với tâm trạng của cậu.
Hơn nữa, rõ ràng giai điệu của Quy Lai du dương hơn. Dù 4F của cậu hơi còi nhưng việc dàn dựng tổng thể tiết mục đã được đầu tư rất nhiều công sức.
Chẳng qua mọi người dường như thích Phồn Tinh.
Thiếu niên hiếm hoi sững người trong giây lát.
Cậu click vào comment được nhiều người like nhất, nhận được một bài đăng đầy những lời khen ngợi đầy yêu thương.
"Không cần nói nhiều, Phồn Tinh chính là tiết mục tôi yêu thích nhất! Tôi là fan mới, trước đó bị vẻ ngoài của Lăng Nhiên hấp dẫn nên mới lọt hố, cũng không biết gì về trượt băng nghệ thuật cả. Nhưng Lăng Nhiên đã trực tiếp định nghĩa lại thẩm mỹ của tôi đối với trượt băng nghệ thuật.
Trước hết là trang phục biểu diễn, bộ trang phục biểu diễn này thực sự rất đẹp! Loại màu xanh da trời nhạt này chỉ những hợp với da của những người có tone trắng đến phát sáng mới có thể mặc được mà phải không? Sau khi Lăng Nhiên mặc vào, trông cậu ấy đẹp đến vô cùng tận! Ahhh! Đây chính là tiểu tiên nam chính tông đó!"
Vành tai của thiếu niên đang xem màn hình đột nhiên đỏ lên.
Sau khi nhanh chóng bỏ qua rất nhiều từ ngữ hoa mỹ khen ngợi ngoại hình của mình, khuôn mặt của cậu thậm chí còn cảm thấy hơi nóng.
Lăng Nhiên kỳ thật cũng biết mặt mình rất đẹp.
Vẻ đẹp của trượt băng nghệ thuật không chỉ được thể hiện qua tiết mục mà còn ở chính các vũ công, tư thế cơ thể và nét mặt của họ đều là một phần của tiết mục.
Vì vậy, việc có một khuôn mặt trên tiêu chuẩn thẩm mỹ thực sự rất có lợi.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ khi được thẳng thắn khen ngợi như vậy.
Lăng Nhiên hít sâu một hơi, đầu ngón tay trượt xuống.
"Còn Quy Lai vừa xem đã thấy kén rồi. Lúc đầu có hai cú nhảy bốn vòng, Lăng Nhiên thậm chí còn sắp xếp 4F ở nửa sau. Tôi xem một video phân tích động tác trên một trang web nào đó, nói rằng tiết mục này rất được sắp xếp rất tốt, còn rất ít áp bước, và có vẻ như cậu ấy đang hướng tới Giải Vô địch Thế giới vào cuối mùa giải.
Nhưng tôi vẫn thích Phồn Tinh hơn.
Đây là một tiết mục khiến tôi cảm nhận được vẻ đẹp và sự dịu dàng từ tận đáy lòng.
Tiếng piano và violin rất hay và bắt tai, tiết tấu du dương uyển chuyển, vũ đạo động tác của Lăng Nhiên cũng rất tinh tế, ngay cả sợi tóc cũng nhẹ nhàng.
Khi cậu ấy vào vai thằng nhóc đánh chuông trầm lặng trong tu viện, tâm trạng của tôi thật nặng nề. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nhân vật cô đơn nhưng vẫn tràn đầy hy vọng. Cậu đứng vững, bí mật giấu thức ăn cho những động vật nhỏ khác ăn.
Vì vậy, tôi đã kìm nén cho đến giai đoạn sau, khi nhìn thấy cậu ấy cuối cùng cũng nhảy múa theo âm nhạc và các vì sao, quay cuồng trong niềm vui, tôi gần như bật khóc. Cuộc sống đã khó khăn quá rồi, xin hãy cho đứa nhỏ thêm kẹo ngọt.
Hy vọng sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng và sự dịu dàng đối với cuộc sống này có lẽ là điều khiến tôi cảm động nhất khi xem cả tiết mục."
Người viết còn cắt ra một tấm gif Lăng Nhiên đang quay tròn trong “Phồn Tinh”.
"Lăng Nhiên quay người nhanh đến mức tôi nhìn không rõ biểu cảm của cậu ấy, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể, tôi cảm thấy trên khuôn mặt cậu ấy nhất định phải nở một nụ cười, một nụ cười như trong mơ màng, cuối cùng cũng nắm bắt được mọi thứ, là nụ cười từ tận đáy lòng."
Cô không hề biết rằng mình đã lấy ra một bức ảnh hậu trường của Lăng Nhiên khi cậu lần đầu tiên giành quán quân tổ Thanh niên ở trạm Hoa Quốc.
Thiếu niên trong ảnh đang mỉm cười rạng rỡ giơ cao tấm huy chương vàng, có vẻ như cuối cùng cậu cũng đã đạt được tâm nguyện của mình.
"Đây là kiểu cười mà tôi tưởng tượng, giống như một đứa trẻ ngây thơ nhất! Tôi rất thích tiết mục này, nó giống như ánh trăng trắng treo cao vậy. Tôi đã lưu vào điện thoại, định xem lại những khi tâm trạng không tốt.
Lăng Nhiên hẳn là muốn thông qua tiết mục nói cho chúng ta biết, cho dù ở trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, chúng ta cũng sẽ gặp được khung cảnh đẹp nhất, tôi nghĩ đây chính là ý nghĩa sâu xa của tiết mục này.
Sau này nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến xem trực tiếp! Tôi cũng muốn ôm quả hồng xanh và gấu trúc!"
Vành tai Lăng Nhiên đỏ bừng.
Người viết đã đoán đúng. Cậu thực hiện lượt xoay cuối cùng với một nụ cười.
Mỗi màn trình diễn cậu biểu diễn đều rất lôi cuốn.
Nghe có vẻ hơi trẩu nhưng Lăng Nhiên thực sự đã hoàn toàn nhập tâm vào các nhân vật.
Một tiết mục hay, trước khi gây ấn tượng với khán giả, điều quan trọng hơn là gây ấn tượng với chính mình.
Với tấm lòng biết ơn, Lăng Nhiên đọc hết những câu trả lời này từ đầu đến cuối.
Thật khó để diễn tả cảm xúc trong lòng bằng lời nói.
Vì vậy, cậu đã sử dụng tài khoản của Tiết Lâm Viễn để thích từng câu trả lời một.
Lăng Nhiên luôn tận hưởng vài chục giây cuối mỗi buổi diễn.
Bởi vì sự tán thưởng và động viên của khán giả sẽ chuyển thành những tràng pháo tay và cổ vũ, cũng như những món quà và hoa trút xuống, đây là những lời khẳng định về tiết mục và sự ghi nhận mọi khó khăn của cậu.
Nhưng hôm nay đọc được những đáp án này, Lăng Nhiên đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều điều, cả đời này cậu chưa từng lên mạng.
Trên thực tế, nhiều người hâm mộ trượt băng có thể không có cơ hội đến xem trực tiếp các trận đấu và biểu diễn nhưng họ cũng sẽ bày tỏ tình yêu của mình theo những cách khác.
Lăng Nhiên do dự một chút, lấy điện thoại di động ra, tải ứng dụng xuống.
Tiết Lâm Viễn ở bên cạnh nhìn, đột nhiên có cảm giác như mình đang dạy hư một đứa trẻ.
Nhưng đứa trẻ đã luôn tự có chừng mực nên không cần phải lo lắng quá nhiều.
Nhìn thấy Lăng Nhiên dựa vào ghế ngủ say, Tiết Lâm Viễn tiếp tục nhịn cười, bấm điện thoại.
Máy bay xuyên qua bầu khí quyển và nhanh chóng hạ cánh xuống thành phố đăng cai cuộc thi trạm Nga.
Vẫn là nơi diễn ra Giải Vô địch Thế giới lần trước.
Lăng Nhiên từng tới đây một lần, cũng đã quen thuộc đường đi.
Cậu trực tiếp nhận phòng khách sạn nơi cậu ở lần trước, khi ông chú ở quầy lễ tân nhìn thấy cậu, chú ta hưng phấn đến mức muốn ôm cậu ngay tại chỗ, nhưng lại bị đôi mắt trong veo của thiếu niên chặn lại.
"Lăng, cháu đã thể hiện rất tốt ở trạm Hoa Quốc! Chú rất mong chờ cuộc thi lần này của cháu!"
Ông chú ở quầy lễ tân thực ra không chỉ là ông chú ở quầy lễ tân, chú ta còn là chủ khách sạn này. Chú cẩn thận lấy ra một tấm vé từ hộp sắt ở quầy bar và vẫy nó trước mặt nhiều người như khoe một báu vật.
Ông chú cười đến râu rung lên, “Chú đã mua vé rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cổ vũ cho cháu!”
Lăng Nhiên mỉm cười dùng tiếng Anh nói lời cảm ơn, sau đó cầm chìa khóa phòng.
Đây vẫn là phòng dành cho hai người.
Cậu ở chung với huấn luyện viên Tiết.
Chân thầy Tần không ổn, Lăng Nhiên đành tự mình đưa cho bác sĩ đội chìa khóa khác của phòng, sau đó thành công nhìn thấy sắc mặt Tần An Sơn càng ngày càng đen.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thiếu niên bối rối.
Tiết Lâm Viễn cũng ngơ ngác.
"Có lẽ là cảm thấy không thoải mái? Mới có tháng mấy mà Nga đã tuyết rơi dày đặc rồi. Lúc xuống máy bay, thầy lạnh đến mức toàn thân run lên. Hai chân Lão Tần sợ lạnh, nên có lẽ đang khó chịu đây mà."
Lăng Nhiên tiếp nhận lời giải thích này.
Cậu đẩy vali về phía phòng, chui vào chăn nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài ăn cơm với Tiết Lâm Viễn, sau đó cùng nhau bắt xe đến địa điểm tập luyện do ban tổ chức cung cấp.
Giống như đoạn video thi đấu của cậu được chủ khách sạn xem, màn trình diễn của Lăng Nhiên tại trạm Hoa Quốc đã lan truyền khắp thế giới.
Hết cách rồi, ai bảo Lucas là người nổi tiếng trong giới trượt băng nghệ thuật.
Trong tổ thành niên của Mỹ, hắn có điểm số cao nhất và ngoại hình đẹp mắt. Liên đoàn Trượt băng và câu lạc bộ mà hắn ký hợp đồng đã bí mật đạt được thỏa thuận, chung tay xây dựng hình tượng trong dư luận cho hắn, hy vọng một ngày nào đó hắn có thể đánh bại Alois để giành chức vô địch thế giới và lên ngôi vua thành công.
Vì vậy, Lucas luôn rất nổi tiếng trong giới đam mê băng tuyết quốc tế, và nhiều người thực sự tin rằng hắn rất có thể sẽ là người kế vị Alois.
Nhưng ai có thể ngờ rằng ở chặng dừng chân đầu tiên của mùa giải mới, Lucas lại để thua một tuyển thủ trẻ người Hoa Quốc vừa mới thăng tổ.
Mặc dù Lăng Nhiên từng đoạt hết tất cả các chức vô địch ở tổ thanh niên, nhưng đây vẫn là điều khiến người ta cảm thấy khó tin.
Đánh bại một người nổi tiếng, người chiến thắng sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người.
Lăng Nhiên hiện tại đang ở trạng thái này.
Khi tin tức truyền đến Nga, Cyril và Andre, những người đang tranh giành vị trí nhất ca, đã dừng lại.
Nhưng chỉ trong giây lát.
Suy cho cùng, việc Lucas có phong độ kém ở đầu mùa giải là điều bình thường. Lăng Nhiên chỉ có một cú 4F trong số những cú nhảy bốn vòng cao cấp, tuy đáng để kiêng kị nhưng rõ ràng là không hề đe dọa đến vị thế của họ.
Đặc biệt đây là trận thi đấu ở Nga.
Cyril và Andre đều có những người ủng hộ và lực lượng riêng trong Liên đoàn Trượt băng Nga.
Trong đó thậm chí còn có một trọng tài cho cuộc thi này!
Vì vậy, họ thực sự không coi trọng Lăng Nhiên.
Huy chương vàng và huy chương bạc phải thuộc về cả hai.
Về phần Lăng Nhiên, cậu chỉ cần cùng người khác tranh đoạt huy chương đồng là được.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, họ ngạo mạn đặt ra thứ hạng cho tuyển thủ đến từ Hoa Quốc này.
Lăng Nhiên đang tích cực chuẩn bị cho cuộc thi cùng với các khán giả háo hức đều không hề hay biết điều này.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nghe nói Liên đoàn Trượt băng sẽ cắt điểm cho các khía cạnh như có liên kết sâu sắc, giải thích âm nhạc và kỹ thuật trượt băng... Thật sự rất đáng sợ... Khi nghe tin này tôi cảm thấy thật tồi tệ!
Editor có lời muốn nói: Cá nhân tôi khó chịu với vài đoạn tác giả mô tả tâm lý huấn luyện viên Tiết cực kỳ (sau này thi thoảng tôi sẽ lặp lại câu này 🙂).
Vì tôi bùng hơi lâu nên chương này làm free cho cả lò nha