Trượt Băng Nghệ Thuật: Tôi Không Thể Nào Là Loại Pháo Hôi Bình Hoa Này Được!

Chương 16: Mọi người đang nhìn cậu ấy

Hôm tổ chức buổi thi đấu tuyển chọn, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.

Khi trời còn chưa sáng, Lăng Nhiên ra khỏi ký túc xá.

Sau khi làm nóng người, cậu bắt đầu chạy bộ vòng quanh trung tâm huấn luyện như ngày thường, từ lúc sắc trời tờ mờ cho tới lúc sáng hẳn.

Mãi đến khi số vòng đủ hai mươi vòng mới thôi.

Chậm rãi tản bộ trở về, nhân tiện thả lỏng gân cốt.

Cậu nhìn thời gian, tầm này là lúc căng tin của trung tâm huấn luyện vừa mới mở cửa, bây giờ quay về tắm rửa trước rồi ăn sáng vẫn còn kịp.

Người vùng Đông Bắc có thói quen sử dụng nhà tắm công cộng.

Vừa mở cửa ra đã thấy hàng rải vòi hoa sen, miệng cống thoát nước to như một cái bát ô tô vậy.

Không có tấm chắn, cũng không có phòng đơn.

Lăng Nhiên là người phương Nam, lúc ban đầu còn chưa quen, nhưng đến bây giờ cũng khá lâu rồi, sắc mặt cậu khá tự nhiên đi ra đi vào.

Y theo lời của Hướng Nhất Khang, đều là đàn ông con trai, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, có gì mà phải ngại với chả ngùng. Là cậu có cái mà người khác không có, hay là cái người khác có cậu lại không có?

Thời điểm Lăng Nhiên vào phòng tắm còn gặp được đội viên của đội trượt băng tốc độ và khiêu vũ trên băng, nom dáng vẻ bọn họ có lẽ vừa rời khỏi phòng huấn luyện, mỗi người đều đổ mồ hôi đầy đầu.

“Lăng Nhiên, nghe nói đội của mấy cậu sẽ tổ chức tuyển chọn thi đấu và hôm nay?”

Cái loa phường Lưu Khánh Ninh nhác thấy cậu đã sáng mắt lên.

“Sao? Có tự tin không, có thể đánh bại đám người Chung Viêm không?”

Lăng Nhiên liếc cậu ta một cái, “Đến lúc đó sẽ biết.”

Cậu không phải là một người trời sinh có tính tình ba hoa, khoác lác, khoe khoang, miệng rộng, nếu chuyện vẫn chưa đưa ra kết cục chính xác nhất, cậu không có gì để nói cả.

Lưu Khánh Ninh gãi đầu, “Há, xem bộ dạng chỉ cần nở một nụ cười tự tin là tỏa sáng này của cậu, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu!”

Lăng Nhiên không đáp lại, ôm quần áo của mình vào phòng tắm bốc hơi nước nghi ngút.

Tắm xong, cả người thoải mái hẳn ra.

Cậu thay một bộ trang phục huấn luyện sạch sẽ.

Vẫn là ông cụ Hoắc mời người đến thiết kế riêng cho cậu, lớp áo trông thì mỏng nhẹ bên mại nhưng hiệu quả giữ ấm lại rất tốt.

Thẩm mỹ của nhà thiết kế này không tồi.

Hai màu trắng hồng phối với nhau, sáng sủa lại trương dương, tạo ra một kiểu khí phách hăng hái của người thiếu niên, Tiết Lâm Viễn nhìn mà khen không dứt miệng.

Nói gì mà mặc cái bộ quần áo này vào có cảm giác thiếu niên phấn chấn tinh thần, chứ hắn cảm thấy Lăng Nhiên có phần quá mức trầm ổn, quá mức bình tĩnh, không phù hợp với tuổi thật của mình.

Lăng Nhiên thực chất đã trải qua hai mươi lăm mùa xuân xanh: ...

Ở căng tin đã có tốp năm tốp ba vận động viên đang ăn sáng.

Lăng Nhiên nhìn thực đơn ngày hôm nay, khá đầy đủ, gần như cái gì cũng có.

Cậu không chọn gì hết, lấy một phần cơm dinh dưỡng, ngồi xuống bên cửa sổ.

Từ lúc phát hiện ra trung tâm huấn luyện cũng mời chuyên gia dinh dưỡng tới cung cấp bữa ăn khoa học cho bọn họ, cậu lập tức để chuyên gia dinh dưỡng do ông cụ Hoắc đưa tới quay về.

Lăng Nhiên thấy dùng bữa ở trong đội càng tiện hơn, sẽ không lãng phí thời gian đi lại trên đường.

Chỉ một chốc sau, Chung Viêm cầm đầu nhóm đàn em đi đến.

Bọn họ thấy Lăng Nhiên đã bắt đầu dùng bữa, gương mặt ai nấy đều trở nên khó coi.

Mà gương mặt đen sì nhất đương nhiên thuộc về Chung Viêm.

Nó nghĩ đến vừa rồi nghe được lời của Lưu Khánh Ninh bên đội trượt băng tốc độ, nói gì mà Lăng Nhiên chính miệng nói rằng cậu có thể lấy được một vị trí, liền nhịn không được muốn cười lạnh.

Trong đội, ngoại trừ nó thì còn có một người là La Hoằng, sao có thể đến lượt một người mới tiếp xúc với môn trượt băng.

Trình độ kỹ thuật của La Hoằng rất tốt, thậm chí từng nhảy thành công cú nhảy bốn vòng, tuy xác suất thành công chưa cao, nhưng cũng đã chạm được tới một tầm cao mới, là người duy nhất trong đội mà Chung Viêm chịu phục.

Nếu không phải La Hoằng một lòng một dạ chỉ chuyên tâm vào huấn luyện nên không kéo bè kết cánh ở trong đội, danh hiệu nhất ca chưa chắc đã thuộc về Chung Viêm.

Lăng Nhiên là cái gì chứ?

Ngay cả nhảy một cú nhảy liên tục hai lần đơn giản mà cậu ta còn có thể ngã được!

Có nó và La Hoằng thì còn đến lượt Lăng Nhiên sao? Thằng này quá mức tự cao tự đại rồi đấy!

Nghĩ như vậy, Chung Viêm trao đổi ánh mắt với những đội viên khác.

Trong nhóm đội viên có đứa tên Nghiêm Khánh, bình thường là đàn em thân thiết của Chung Viêm, lúc này đã ngầm hiểu, nó gõ khay đựng đồ ăn, mở miệng oang oang.

“Chúng mày nói xem, một người nhảy cú nhảy liên tục hai lần cũng không xong, sao lại có thể vào được đội tuyển của chúng ta chứ nhỉ, do huấn luyện viên Hướng già cả mắt mờ à?”

“Huấn luyện viên Hướng nghĩ sao vậy, kỹ thuật kém như vậy cũng có thể đưa vào trong đội!”

Trong căng tin vốn chỉ có âm thanh mọi người nhấm nuốt đồ ăn, bọn họ mở miệng nói như vậy trông có vẻ khá lạc loài.

Thấy có người chủ ý bọn họ, có vài người càng nói thì càng hưng phấn.

Kết quả, nói nguyên buổi, khi quay đầu lại ----

Ơ?

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ sao lại trống không rồi? Lăng Nhiên đâu?

Mọi người tức khắc có một cảm giác mình làm trò cho người mù xem.

Đến cả Chung Viêm cũng cảm thấy nắm đấm của mình như đấm vào bị bông.

Càng toang hơn là, ngay lúc đó, nó nhìn thấy gương mặt hằm hằm của Hướng Nhất Khang.

“Sáng sớm ngày ra, mấy đứa nhóc bọn bay ở đây nói hươu nói vượn gì đấy?”

“Đã nói thì có dám nói lại một lần nữa cho ông đây nghe không!”

Nhóm người Chung Viêm lập tức ngậm miệng, chạy trối chết.

Hay lắm, Lăng Nhiên mày giỏi thật đấy.

Chắc chắn là mày nhìn thấy huấn luyện viên Hướng ở gần đấy nên mới đi trước chứ gì!

Thực tế là, Lăng Nhiên không hề nhìn thấy Hướng Nhất Khang ở gần đây.

Cậu có thói quen vừa ăn cơm, vừa nhớ lại âm nhạc và các động tác ở trong đầu, một giây cũng không dám lãng phí, thế nên lời nói của nhóm Chung Viêm cậu hoàn toàn không nghe thấy.

Thi đấu tuyển chọn trước đến nay đều có tiếng là kẻ mạnh làm vua.

Cậu đã chậm hơn bọn họ không ít, phải tranh thủ cơ hội này cho chính mình, nhất định phải nỗ lực nhiều hơn nhóm người Chung Viêm cả trăm cả ngàn lần.

Ăn cơm xong, Lăng Nhiên trở về phòng huấn luyện, cách thời gian bắt đầu thi đấu tuyển chọn còn một đúc nữa, cậu dự định điện độ dẻo dai và khả năng phối hợp cơ thể.

Cậu ngồi trên tấm đệm tập yoga, xoạc hai chân ra, nửa người trên áp xuống chân trái, phần eo bụng dán sát phần đùi, giữ tư thế này trong vòng nửa phút, sau đó đổi sang chân bên kia làm động tác tương tự.

Một lần kéo gân là một lần nhớ lại các bố trí trong tiết mục.

Cuối cùng vẫn do Tiết Lâm Viễn đẩy cửa phòng huấn luyện tới gọi cậu, “Lăng Nhiên mau lên! Thi đấu sắp bắt đầu rồi! Anh Văn Trạch của em đã tới cùng với trọng tài.”

Lăng Nhiên đứng lên, mang theo bộ trang phục biểu diễn và giày trượt băng, đi về phía sân băng.

Đội tuyển tự tổ chức tuyển chọn trong nội bộ, thời gian rất linh hoạt, trước khi giúp thăng còn để cho mọi người lên băng luyện tập thêm một lúc.

Ban đầu Lăng Nhiên dự định luyện hoàn chỉnh tiết mục một lần, nhưng khi các động tác thường còn chưa luyện xong, cậu nhạy bén mà phát hiện ra có người cứ lơ đãng trượt qua trượt lại ở tuyến đường cậu dùng để nhảy lên của mình.

Cậu dùng động tác đổi hướng Twizzle thay đổi phương hướng.

Trên băng có quá nhiều người.

Không thể tiếp tục luyện được nữa.

Lăng Nhiên rất quý trọng thân thể của mình, trở thành người thứ nhất xuống băng.

Tiết Lâm Viễn cũng đã nghe nói về chuyện phát sinh vào buổi sáng, vỗ vai Lăng Nhiên, “Chờ thi xong, thầy sẽ nói chuyện với Lão Hướng, nhóm người Chung Viêm quái đản thật đấy.”

Lăng Nhiên nhận lấy chai nước từ tay hắn, ngửa đầu uống một ngụm to, yết hầu chuyển động lên xuống.

“Sớm muộn gì cũng phải đi thôi.”

Nếu lần này cậu có thể triển lộ tài năng ở giải Junior Grand Prix trước mặt cả nước, đội tuyển quốc gia hẳn sẽ chú ý tới cậu, đến lúc đó dẫn theo Tiết Lâm Viễn cùng đi thì tốt rồi.

Lăng Nhiên không định ở lại đội tuyển tỉnh quá lâu.

Gặp được loại người không ngừng mang đến phiền phức cho mình, biện pháp tốt nhất không phải là dây dưa tranh cãi với người đó, mà là bước lên độ cao mà người đó vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên, để người đó thấy nhưng không với tới được.

Ngày thường khi huấn luyện, Lăng Nhiên từng quan sát mấy lần, Chung Viêm không phải là dạng vận động viên có thiên phú.

Có lẽ bởi vì người trong đội thường xuyên khen nó, nó có phần lâng lâng, ngủ quên trong chiến thắng, không khổ công huấn luyện, về mặt kiến thức cơ sở xuất hiện một đống lớn vấn đề.

Như là dẫm lưỡi trượt, dùng sai lưỡi trượt, tồn vòng, pre quá nhiều, về cơ bản thì nơi nơi đều có lỗi.

Chờ đến lúc cậu bước lên sân thi đấu quốc tế, hẳn sẽ không còn được gặp lại nó nữa đâu.

Chung Viêm không phải đối thủ của cậu.

Lời này nói ra có hơi ác, nhưng người trên đỉnh vinh quang sẽ không thấy con kiến dưới đáy xã hội.

Lăng Nhiên không biết chuyện xuyên sách của mình phải chăng chỉ là một giấc mộng, thân thể này cậu có thể giữ mãi không, càng không biết khi nào cậu bị buộc phải trở về.

Cậu không có thời gian nghĩ nhiều đến những chuyện khác, chỉ có thể tranh thủ đi đến nơi cao nhất, xán lạn nhất trên đài lãnh thưởng, cầm trên tay chiếc huy chương vàng thuộc về cậu.

Chẳng sợ đây chỉ là một giấc mộng, cậu cũng muốn hoàn thành giấc mộng này. Ngón tay Lăng Nhiên siết chặt cốc nước.

Tiết Lâm Viễn nghẹn lời.

Hắn nên nói cái gì mới tốt đây, cũng không thể nói là “Lăng Nhiên, hình như em quá tự tin rồi đó? Em tin vào bản thân có thể áp đảo Chung Viêm như vậy sao? Người ta dù gì cũng đã trượt băng nhiều năm rồi!”

Nhưng hắn cũng không thể đả kích lòng tự tin của Lăng Nhiên.

Muốn trở thành một vận động viên top đầu, thứ không thể thiếu nhất chính là quyết tâm giành được chiến thắng.

Chỉ có thể hy vọng vào nỗ lực của Lăng Nhiên có thể xứng tầm với dã tâm của cậu.

Chắc là xứng tầm rồi.

Nhất định là thế!

Tiết Lâm Viễn cười cười, uống một ngụm nước lớn.

Vừa qua chín giờ, Hướng Nhất Khang dẫn đầu mấy trọng tài bước vào.

Nhóm vận động viên từng người từng người đi rút thăm.

Vận may của Lăng Nhiên không tệ, bốc được vị trí thứ năm, phía trước là hai người Chung Viêm và La Hoằng.

Phía sau cậu đều là những người anh có thành tích tương đối kém trong đội, tầm hai năm, sau phải giải nghệ, đã sớm không còn tâm trạng muốn tranh cường háo thắng. Sở dĩ họ còn ở lại đội tuyển tỉnh, chỉ bởi vì muốn lấy chút thành tựu trong những giải đấu trong nước, sau này giải nghệ rồi đi làm huấn luyện viên ở các câu lạc bộ.

Những đối thủ có năng lực cạnh tranh đều thi đấu trước Lăng Nhiên.

Nói tốt cũng được, không tốt cũng thế.

Nhưng từ góc độ của Tiết Lâm Viễn, hắn cảm thấy điều này đối với Lăng Nhiên lại là chuyện tốt.

Lăng Nhiên có kiểu tính cách gặp kẻ mạnh tất cũng mạnh theo.

Sẽ không bởi vì thành tích cao mà vận động viên trước đó đạt được gây ra đả kích, ngược lại, cậu sẽ lấy ra toàn bộ năng lực của mình hoàn thành lần thi đấu này một cách tốt nhất, xuất sắc nhất.

Lăng Nhiên cũng cảm thấy không tệ.

Cậu chỉ đơn giản nghĩ là, chờ sau khi kết thúc phần thi đấu của mình, việc ai lấy vị trí chính thức đã là chuyện xác định rồi, cậu có thể tiếp tục quay về luyện tập trong phòng huấn luyện.

Buổi thi đấu tuyển chọn bắt đầu rồi.

Trước đó có Tiết Lâm Viễn phân tích giúp cậu, người có thể xưng là đối thủ chân chính của cậu chỉ có Chung Viêm và La Hoằng, phần trình diễn của những người khác, thành thật mà nói, có chút khó xem.

Cậu từng xem qua những video thi đấu của những vận động viên đẳng cấp hàng đầu, những vị tuyển thủ trước mắt này quả thật không thể so sánh được, người té ngã không phải là số ít, nội dung tiết mục càng là kiểu dễ hiểu và nhàm chán. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua nguyên nhân do bố trí sắp xếp tiết mục.

Có thể thấy, từ khi bắt đầu thi đấu, đôi mày của huấn luyện viên Hướng Nhất Khang xoắn tít lại vào với nhau, trông như có thể kẹp chết mấy con ruồi vô tình bay ngang qua.

Lăng Nhiên ở rìa sân băng, làm nóng người bằng cách ép chân, đồng thời cũng đang xem các đồng đội khác tham gia thi đấu tuyển chọn.

Tuyển chọn trong nội bộ đội không phải là thi đấu chính thức, thế nên trực tiếp bỏ đi giai đoạn thì bài thi ngắn, thi luôn bài thi tự do.

Bài thi ngắn chỉ yêu cầu ba cú nhảy, bước đổi hướng và ba tổ hợp xoay tròn.

Mà ở bài thi tự do có thể bao gồm nhiều nhất tám cú nhảy, bước đổi hướng, cách sắp xếp các động tác trượt tự do và ba tổ hợp xoay tròn.

Có thể lên thực hiện bài thi tự do, thực hiện bài thi ngắn hẳn không phải là vấn đề lớn.

Mãi cho đến khi Chung Viêm lên sân, Lăng Nhiên mới hơi nghiêm túc hơn một chút.

Tiết mục của Chung Viêm là một điệu Tango.

Vóc dáng nó cao, nhiệt tình phối hợp với nhịp trống dồn dập, tiết tấu mạnh mẽ, nó như là một chàng trai nhảy Tango trên mặt băng, khí thế mười phần.

Không thể không nói, bản nhạc này thực sự phù hợp với khí chất của bản thân Chung Viêm.

Kỹ thuật của nó cũng không kém, vừa lên sân đã nhảy ngay một cú nhảy hai vòng Axel và cú nhảy ba vòng Loop, cả hai cú nhảy đều vững vàng mà đáp băng.

Cũng chỉ xuất hiện vấn đề không quá ổn ở cú nhảy liên tục 3T + 3T tiếp theo.

Tiền đề là, nếu không đi moi móc soi xét chi tiết mỗi khi nó nhảy lên.

Chi tiết nhảy lên của Chung Viêm có vấn đề rất lớn.

Từ quan điểm của Lăng Nhiên, người từng bị trọng tài quốc tế dùng ánh mắt như chim ưng soi xét từ đầu đến chân, về cơ bản thì không có chỗ nào không bị trừ mất điểm thực hiện.

Nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét lại, có thể thực hiện thành công những cú nhảy lên vừa rồi, tiêu chuẩn này đặt ở trong nước cũng coi như là không tồi.

Mấy người đồng đội ngồi cách Lăng Nhiên không xa đã bắt đầu vỗ tay reo hò.

“Anh Chung! Giỏi quá!”

“Anh Chung cố lên!”

Lăng Nhiên không cần liếc sang cũng biết bọn họ vừa xem vừa cố ý quay sang nhìn mình.

Hình như bọn họ thực sự tin tưởng vào năng lực của Chung Viêm.

Lăng Nhiên nhịn không được nhíu mày, bộ tiết mục như này cậu đã từng xem Chung Viêm luyện vào một tháng trước.

Đã qua một tháng rồi mà Chung Viêm vẫn chưa hề tiến bộ, mặt khác lại có phần kém đi.

Không nói đến chuyện khác, một tháng trước, Chung Viêm còn có thể theo đúng tiết tấu bài nhạc. Mà hiện tại, mỗi một động tác của nó đều không rơi vào đúng nhịp trống, thật giống như kiểu là nhạc thì cứ chạy, còn nó nhảy theo kiểu nó, không có chút gì đáng xem hết.

Thời gian chờ lấy lực ở cú nhảy liên tục 3T + 3T dài đến kinh người.

Trượt băng nghệ thuật còn có tên gọi là ballet trên băng, bởi vì quan trọng là nó có điều đáng xem và có tính nghệ thuật, nếu không thì làm sao khi cho điểm, điểm kỹ thuật và điểm thành phần (điểm nội dung tiết mục) lại cùng chiếm một nửa.

Nếu xem nhẹ tính nghệ thuật trong tiết mục, vậy thì mọi người dứt khoát chỉ nhảy lên thôi, xem ai nhảy cao hơn, ai nhảy xa hơn.

Nói không chừng con khỉ ở Hoa Quả Sơn có thể lấy được vị trí đầu tiên đấy.

Lăng Nhiên thầm nhủ trong lòng, lấy tiêu chuẩn của cậu, chỉ cảm thấy nếu như Chung Viêm đi tham gia thi đấu, không khéo ngay cả vào vòng thi bài thi tự do cũng không được.

Trình độ các đội viên khác giống nhau, không nhìn ra manh mối, còn đang reo hò cùng tiếp đón Chung Viêm mới xuống sân băng.

Đương nhiên Hướng Nhất Khang phát hiện ra.

Hắn không nghĩ rằng học trò mà bản thân luôn đắc ý không những không tiến bộ mà trình độ còn kém đi, đành nén xuống cơn tức giận chấm điểm cho Chung Viêm.

Tuyển thủ tiếp theo lên sân chính là hạt giống số hai La Hoằng.

La Hoằng từng khiêu chiến với cú nhảy bốn vòng, hơn nữa cũng từng thành công, là người đầu tiên ở trong đội có thể nhảy cú nhảy bốn vòng. Hướng Nhất Khang tràn ngập chờ mong với tiết mục của cậu ấy.

Tuy rằng ở trên sân thi đấu quốc tế của tổ thành niên, xuất hiện cú nhảy bốn vòng đã trở thành chuyện thường ở huyện. Nhưng xác suất thành công của mọi người đều không cao, thường xuyên có những tuyển thủ ngã sõng soài trên mặt băng. Còn thi đấu ở tổ thanh niên, cú nhảy bốn vòng rất hiếm thấy, đặc biệt là trong những cuộc thi chính thức trên đấu trường quốc tế căn bản là chưa từng xuất hiện.

La Hoằng cỏ cú nhảy bốn vòng, là người duy nhất trong đội tuyển tỉnh.

Ngoại trừ Chung Viêm, tiếng nói của cậu ấy có trọng lượng nhất.

Tiết mục của Chung Viêm không đủ xuất sắc, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người La Hoằng.

Ngay cả Lăng Nhiên cũng không ngoại lệ.

Xem xong phần biểu diễn của Chung Viêm, cậu rất có niềm tin rằng bản thân có thể lấy được một vị trí thi đấu chính thức.

Bây giờ thì cậu cần phải xem xem, cuối cùng ai là người lấy được vị trí còn lại, La Hoằng hay là Chung Viêm.

Lăng Nhiên hy vọng người đó là La Hoằng.

Nếu cuối cùng tham gia thi đấu chỉ có cậu và Chung Viêm, mà Chung Viêm thì lại không phải là một người dễ ở chung, mấy cái suy nghĩ linh tinh của nó thật sự có rất nhiều.

Lăng Nhiên không thích ở chung với một người như vậy.

Cậu sẽ cảm thấy mệt đến phát khùng mất.

Tiếng nhạc vang lên, là một giai điệu Tango giống với Chung Viêm.

Lăng Nhiên tập trung nhìn phần biểu diễn của La Hoằng.

Độ khó bố trí kỹ thuật không khác biệt lắm so với Chung Viêm, chỉ là bỏ thêm một chút cải biến vào một vài chi tiết nhỏ.

Tỷ như Chung Viêm chỉ nhảy ba vòng ở tiết mục này, La Hoằng lại sửa cú nhảy thứ tư, đổi thành cú nhảy bốn vòng Toe Loop, cũng chính là nhảy 4T.

Điểm này có thể nhìn ra từ độ cao La Hoằng nhảy lên.

Cú nhảy có số vòng khác nhau, độ cao và độ xa cũng không giống nhau.

Muốn nhảy một cú nhảy bốn vòng, nhất định là phải dừng lại giữa không trung lâu hơn cú nhảy ba vòng.

Cho nên muốn phán đoán một vận động viên nhảy ba vòng hay bốn vòng, ngoại trừ đếm số, còn có thể suy ra từ độ cao cùng với độ xa khi đáp băng mà người đó nhảy lên.

Đây là phương thức phán đoán từ bên ngoài tốt nhất.

Chỉ là nó yêu cầu một đôi mắt độc và một sức phán đoán nhạy bén.

Mà vừa lúc Lăng Nhiên đều không thiếu hai thứ này.

Vì thế cậu vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra cú nhảy La Hoằng nhảy chính là một cú nhảy bốn vòng, mà động tác đạp băng từ mũi lưỡi trượt chân trái, thuyết minh rằng La Hoằng nhảy cú nhảy bốn vòng Toe Loop.

Cú nhảy 4T đơn giản nhất trong các loại nhảy bốn vòng.

Khoảnh khắc La Hoằng nhảy lên, có người lớn tiếng đếm số vòng.

“Một, hai, ba, bốn!”

“Anh La toẹt zời ông mặt trời!”

Không ít người ngồi trên ghế trọng tài lộ ra ý cười.

Tiết Lâm Viễn cũng hâm mộ, “Lăng Nhiên, em cố lên nhé.” Cũng sớm cho thầy chứng kiến thật nhiều cú nhảy bốn vòng.

Hẳn không trông cậy vào việc chờ Lăng Nhiên đáp lời, còn đang trông mong nhìn La Hoằng.

Lăng Nhiên đột nhiên liếc sang Tiết Lâm Viễn thêm một cái.

La Hoằng đáp băng.

Thành công rồi.

Tuy phải đáp băng bằng hai chân, nhưng cũng xem như đã ổn.

“Giỏi quá!”

“Đây là bốn vòng đó! Bốn vòng!”

Ngay cả Chung Viêm vốn đang buồn bực cũng nở một nụ cười.

Trong đội của bọn họ cuối cùng cũng có người có thể nhảy bốn vòng, không còn là cú nhảy độc quyền của mỗi đội tuyển tỉnh H.

Hất mặt lên trời!

Niềm vui của người trẻ tuổi đơn giản như vậy đấy.

Chung Viêm còn cố ý trừng mắt nhìn Lăng Nhiên một chặp, La Hoằng có thể nhảy bốn vòng, mày có thể không? Mày không thể nhỉ?

Hừ!

Còn dám tranh vị trí với tao!

Lăng Nhiên sẽ không kích động giống như những người khác.

Bỏ qua nhảy Axel, cậu đã từng nắm giữ năm cú nhảy bốn vòng khác.

Thậm chí, cậu còn từng lấy được số điểm thực hiện suýt soát tuyệt đối khi thực hiện hai cú nhảy bốn vòng trong cùng một tiết mục.

Cậu có thể nhìn ra vì sao La Hoằng gặp phải vấn đề hai chân cùng đáp băng.

Vấn đề xuất hiện ở tư thế nhảy lấy đà.

Cùng với khả năng phối hợp giữa các bộ phận cơ thể chưa được tốt.

La Hoằng cũng có thói quen pre quá nhiều, cũng tức là trước khi nhảy lấy đà đã bắt đầu quay người.

Nếu ở trên sân thi đấu quốc tế, nhóm trọng tài với ánh mắt lão luyện nhất định sẽ trừ không ít điểm thực hiện ở cú nhảy này.

Nhưng cho dù như thế nào, điểm cơ sở của cú nhảy bốn vòng Toe Loop là 9.2 điểm, nhiều hơn gấp đôi so với điểm cơ sở 4.2 của cú nhảy ba vòng!

Cho dù bị trừ điểm thực hiện không ít, số điểm có được vẫn nhiều hơn so với một cú nhảy ba vòng.

Cú nhảy bốn vòng của La Hoằng cũng là một món vũ khí sắc bén.

Hướng Nhất Khang hãnh diện, thở phào một hơi.

Lúc này mới cảm thấy thể diện của mình đã được tìm về một ít.

Người kế tiếp lên sân khấu chính là Lăng Nhiên.

Tầm mắt mọi người ở bên ngoài sân đều dừng lại trên người cậu.

Thiếu niên trên băng thuận gió mà đi, ống tay áo bị gió thổi phần phật, hấp dẫn ánh mắt những người ở đây.

Tất cả mọi người đều muốn biết, Lăng Nhiên có thể tranh giành được một suất tham gia thi đấu ở phân trạm Hoa Quốc của giải Junior Grand Prix hay không.

Chung Viêm cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào bóng người trên băng.

Lăng Nhiên trượt nửa vòng tìm đúng trọng tâm, thở dài một hơi, hướng Tiết Lâm Viễn gật đầu, ý bảo bản thân đã chuẩn bị tốt.

Hoắc Văn Trạch ngồi bên cạnh trọng tài cũng mở ra máy quay phim kết hợp của mình, nhắm ngay vị trí trên sân băng.

Tiếng nhạc vang lên.

Khí thế của Lăng Nhiên thay đổi, đạp băng trượt ra ngoài!