Đội viên đội tuyển tỉnh vốn dĩ vẫn rất hoan nghênh Lăng Nhiên, rốt cuộc thì cũng là càng nhiều người thì sẽ càng vui, đều là một đám nít ranh mười mấy tuổi, hai mươi tuổi, thích những nơi đông người.
Nhưng sau khi hot search về Lăng Nhiên bùng nổ.
Không ít người trong lòng có một chút ý kiến.
Thế này là thế nào?
Không so được với đồng đội liền phá hỏng trang phục biểu diễn của người ta, vậy sau này có phải sẽ cắt hỏng luôn cả trang phục của bọn tôi hay không?
Trên hot search đều nói nhà Lăng Nhiên giàu nứt đố đổ vách, chắc sẽ không phải dựa vào siêu năng lực của tư bản để vào đây đi?
Bọn tôi điều khổ công huấn luyện, vào đây đều bằng thực lực, cũng đâu có đập tiền để gia nhập đội tuyển đâu.
Đây vẫn là thi đấu thể thao hay sao?
Nhưng tính tình Hướng Nhất Khang ương ngạnh, cứng đầu, không có ai dám nói những lời này ở trước mặt hắn.
Thế cho nên hắn cho rằng đội viên đều rất hoan nghênh Lăng Nhiên.
Chờ đến ngày Lăng Nhiên gia nhập đội tuyển, khi hắn giới thiệu Lăng Nhiên cho mọi người thì chỉ có mấy tiếng vỗ tay lẹt đẹt, khiến Hướng Nhất Khang có chút sững sờ.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Lăng Nhiên cũng nhận ra sự bài xích mà các đội viên khác dành cho cậu.
Nhưng trên mặt cậu không lộ ra biểu cảm khác thường.
Hay là nói, Lăng Nhiên không thực sự để ý.
Xét đến cùng, vận động viên luôn nói chuyện bằng thực lực, không cần kéo bè kết cánh làm gì.
Người biết cách xã giao tốt cũng không phải là người có thể đứng ở trên đài lĩnh thưởng.
Cũng giống như vậy, nếu như bạn có thực lực mạnh mẽ, vậy thì các đội viên tự khắc sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác.
Nói gắn ngọn chỉ có một câu thôi.
Đây là nơi mà kẻ mạnh làm vua.
Hoặc cũng có thể nói, thi đấu thể thao, không làm được trò trống gì mới là giặc.
Kiếp trước, cậu ít khi qua lại với các đồng đội khác, trừ bỏ Tiết Lâm Viễn. Những người khác khó giao tiếp với cậu, nên cậu đã độc lai độc vãng thành quen, lại vô số lần bị nhiều người nhìn chăm chú vào, cho dù thế nào đi chăng nữa thì sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Lăng Nhiên thật sự thản nhiên, đứng yên tại chỗ mặc cho người khác đánh giá.
Cậu đứng thẳng, tư thế đoan chính, khí chất đều đặt ở đó, có đội viên nhìn vào, trong lòng thầm nhủ.
Thằng cu này trắng nõn sạch sẽ, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, nhìn qua không thấy giống với loại người trên hot search nói.
Chắc là không thể nào đâu.
Huấn luyện viên Hướng vốn thẳng tính mà còn muốn mời cậu ta vào, khẳng định là đã xác định nhân phẩm của cậu ta rồi.
Không ít người nhìn vài lần, trong lòng dao động.
Trong đó lại không bao gồm Chung Viêm
Chung Viêm và Chung Minh cùng họ.
Xác thật cả hai cũng có quan hệ bà con họ hàng xa lắc xa lơ.
Bởi vì nguyên nhân này, nó ngứa mắt Lăng Nhiên, cũng chính là nó cố ý đưa tin tức về hot search cho các đội viên khác xem.
Trước mắt, Chung Viêm là nhất ca trong đội, nắm vững bốn loại nhảy ba vòng, các kiểu thi đấu nó đã đi nhiều rồi, lời nói cũng rất có sức nặng.
Thầy những người khác bắt đầu dao động, Chung Viêm hắng giọng nói.
Nó hỏi vấn đề tương đối được quan tâm hiện giờ, “Huấn luyện viên Hướng, đội viên mới tới sẽ cùng bọn em huấn luyện sao ạ? Nhưng bọn em đã bắt đầu chuẩn bị cho việc tranh giành vị trí dự thi Junior Grand Prix rồi, cậu ấy cũng muốn tham gia cầu chúng em sao? Cậu ấy có thể làm được sao ạ?”
Thật ra nó muốn hỏi là, Hướng Nhất Khăng sẽ cho Lăng Nhiên một vị trí dự thi luôn sao?
Lời này vừa nói ra, những đội viên khác bắt đầu ý thức được Lăng Nhiên có khả năng sẽ đoạt vị trí vốn thuộc về họ, không ít đội viên nhìn về phía Lăng Nhiên với ánh mắt không được hữu hảo cho lắm.
Giải Grand Prix, một giải đấu lớn trong môn trượt băng nghệ thuật, được chia ra làm hai, một là giải cho tổ thanh niên, một cái khác là giải dành cho tổ thành niên.
Giải Grand Prix dành cho tổ thanh niên được gọi là Junior Grand Prix, viết tắt JPG. Trong giải đấu cũng chia ra thi đấu ở phân trạm và trận chung kết.
Mỗi năm giải đều được tổ chức, bắt đầu từ tháng tám đến tháng mười.
Cho nên trên thực tế, mùa giải thi đấu của tổ thanh niên bắt đầu vào tháng tám hàng năm.
Nhưng năm nay, vì một vài nguyên do đặc thù, thi đấu ở tổ thanh niên bị lùi lại và có cùng thời gian giải Grand Prix của tổ thành niên diễn ra.
Nói cách khác, từ cuối tháng này trở đi, thí sinh mới có thể lục tục thi đấu ở các phân trạm.
Năm nay, Hoa Quốc là trạm thứ hai, Liên đoàn Trượt băng khuyến khích các đội tuyển tỉnh báo lên danh sách tuyển thủ có thể dự thi.
Đội tuyển tỉnh J có hai vị trí dự thi.
Nhưng trước đó, đội sẽ tổ chức thi đấu tuyển chọn trong nội bộ, người thắng có thể bắt được vị trí dự thi, tham gia thi đấu phân trạm ở Hoa Quốc.
Lời này làm huấn luyện viên Hướng nghẹn lại,
Grand Prix có tổng cộng sáu phân trạm, mỗi vận động viên chỉ được phép tham gia hai phân trạm trong số đó, lấy được thứ tự sẽ đổi thành điểm, tổng điểm xếp hạng trong top 6 vận động viên mới có thể tham gia trận chung kết cuối cùng.
Cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Hướng Nhất Khang cũng không thể đảm bảo người học trò Chung Viêm mà hắn mang theo nhiều năm có thể vào được trận chung kết, nói gì đến Lăng Nhiên vừa mới bắt đầu huấn luyện không lâu.
Hắn vẫy tay, “Đều là chuyện sau này, em hỏi linh tinh cái gì, rảnh rỗi đến vậy sao, huấn luyện buổi sáng đã làm xong chưa? Chưa xong thì còn không mau lên sân băng luyện tiếp đi?”
Hướng Nhất Khang cười ha ha, những người khác đều nghe lọt tai hết những lời kia.
Huấn luyện viên vừa nói giải tán, tất cả mọi người đều tản đi hết, không ai muốn làm quen với Lăng Nhiên.
Hướng Nhất Khang ngại ngùng nhìn về phía Tiết Lâm Viễn, “Không biết đám nhóc này lại bày trò quỷ gì nữa, lúc nữa anh sẽ đi huấn luyện lại bọn chúng.”
Tiết Lâm Viễn vội vàng xua tay, “Từ từ làm quen thôi, không cần nhất thời cuống lên làm gì.” Nếu bởi vì Lăng Nhiên Hướng Nhất Khang đi dạy dỗ lại đám nhóc đó, sợ là nhóm thiếu niên đang ở thời kỳ phản nghịch lại bày ra mấy cái trò còn quái đản hơn thì sao bây giờ.
Sao Hướng Nhất Khang có thể không biết đạo lý này được, hắn chỉ lựa lời mà nói thôi.
Làm tổng huấn luyện viên đơn nam tỉnh J, công việc của hắn rất nặng nề, giờ còn là thời kỳ tuyển chọn thí sinh tham dự thi đấu phân trạm Junior Grand Prix, hắn có nhiều chuyện cần phải làm, về cơ bản phải bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Hướng Nhất Khang nói buổi tối lại tìm Tiết Lâm Viễn ăn bữa thịt nướng BBQ, rồi dự định rời đi, nhưng lại bị Lăng Nhiên, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, gọi lại.
“Huấn luyện viên Hướng.” Lăng Nhiên có chuẩn bị mà đến, “Em có thể tham gia buổi thi đấu tuyển chọn danh sách dự thi lần này hay không?”
Da mặt Tiết Lâm Viễn cũng dày, “Sư ca, anh xem?”
Hướng Nhất Khang khụ một tiếng, “Lăng Nhiên à, thầy nghe huấn luyện viên Tiết của em nói, em mới bắt đầu tiếp xúc với môn trượt băng non nửa năm?”
Lăng Nhiên gật đầu.
Ánh mắt vọng lại đây của thiếu niên trong suốt, bình tĩnh, như là liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu nhân tâm.
Lời tiếp theo của Hướng Nhất Khang không biết nói ra như thế nào.
Từ tư tâm, hắn cảm thấy tuy Lăng Nhiên đã lấy được vị trí thứ nhất ở giải đấu giữa các câu lạc bộ trượt băng nghệ thuật, nhưng lấy được vị trí thứ nhất giữa một đám tuyển thủ nghiệp dư thì cũng không tính là gì.
Phát huy của Lăng Nhiên cũng không nhất định luôn ổn định.
Nếu lúc nãy cũng tham gia thi đấu tranh giành vị trí dự thi, thắng thì dễ nói, thực lực cậu đặt ở đó, mọi người đều có thể nhìn ra.
Nhưng nếu cậu thua thì sao? Đó không phải là vừa mới bước chân vào đội tuyển đã bị người khác chế giễu, còn sẽ khiến các đội viên khác bất mãn với cậu.
Thậm chí Hướng Nhất Khang cảm thấy, khả năng Lăng Nhiên thua là rất lớn.
Hắn chưa nói được hay không được, thời điểm ăn BBQ cùng Tiết Lâm Viễn, mới mượn hơi say mà nói ra lời băn khoăn của mình.
Tiết Lâm Viễn uống đến đỏ mặt, từng ngụm từng ngụm thật lớn.
“Sư huynh à, thua thì không mất mặt chắc, nhưng làm gì có ai bởi vì sợ thua mà không đi thử một phen? Thằng nhãi nhà em tính tình bướng bỉnh, bản lĩnh cũng rất lớn, nếu anh không cho thằng bé đi, vừa quay đầu lại, thằng bé sẽ tự nghĩ biện pháp để đi đó!”
Hướng Nhất Khang cười khổ, “Tuổi chúng nó còn nhỏ thì biết cái gì, còn không phải toàn để chúng ta nhọc lòng hay sao? Gọi là huấn luyện viên, không phải là nuôi bọn nó như cha như mẹ nuôi con cái à, cái gì cũng quản hết?”
Tiết Lâm Viễn giật mình, “Em không muốn làm cha của Lăng Nhiên đâu, em còn chưa có kết hôn đó!”
Đã kết hôn và có con, Hướng Nhất Khang: ...
Sao hắn có cảm giác bị chọc khoáy thế nhở.
Hắn mở chai bia cho Tiết Lâm Viễn, “Chú đồng ý cho thằng bé đi thử một lần?”
Tiết Lâm Viễn uống một ngụm, cũng nói ra lời thật lòng.
“Để thằng bé đi thử xem. Lăng Nhiên là một vận động viên chấp nhất với từng trận thi đấu, cũng có lòng hiếu thắng rất lớn, nếu không cho thằng bé đi thử một lần, chắc chắn thằng bé sẽ không cam tâm đâu.”
Cùng lắm thì thua thôi, đến lúc đó, hắn sẽ lén dẫn Lăng Nhiên ra ngoài ăn.
Không có gì mà một bữa ăn ngoài với nôi bao thịt và món gà hầm nấm không thể giải quyết được.
Nếu có, vậy thì lấy hai phần.
Hơn nữa, ai bảo Lăng Nhiên sẽ thua?
Mấy ngày này hắn đều âm thầm xem xét tình huống trong đội một lần, ngoại trừ Chung Viêm và La Hoằng, một người có thể đánh lại Lăng Nhiên cũng không có! Nói không chừng, Lăng Nhiên tiến bộ thần tốc, là có thể đoạt từ trong tay Chung Viêm và La Hoằng một vị trí dự thi thì sao?
Tiết Lâm Viễn nghĩ mấy lần, càng nghĩ càng cảm thấy điều này có thể xảy ra.
Nếu Tiết Lâm Viễn đã nói như vậy, Hướng Nhất Khang vỗ đùi, “Được thôi!”
Qua hai ngày, trong danh sách tham gia thi đấu tuyển chọn xuất hiện tên của Lăng Nhiên.
Khiến cho những người khác trong đội càng lúc càng xem thường Lăng Nhiên.
Lăng Nhiên không muốn qua lại với người khác, nhưng cũng không phải người chậm tiêu.
Ngược lại, cậu nhạy bén phát hiện ra ấn tượng và cảm xúc người khác dành cho mình.
Nếu không, tiết mục của cậu cũng sẽ không có nhiều tình cảm, tinh tế, bà đã động nhân tâm đến như vậy.
Cho nên đội viên khác hắt hủi xa lánh cậu, cậu đã sớm phát hiện ra rồi.
Giống như bây giờ, cậu luyện tập trên băng, rõ ràng mặt băng rộng rãi, nhưng không có ai trượt đến chỗ cậu để luyện tập cả.
Đương nhiên, điều này càng hợp với mong muốn của Lăng Nhiên.
Ai lại không muốn có cho mình một cái sân băng hoàn chỉnh đâu?
Một tảng lớn mặt băng màu tuyết trắng, cho dù có bay nhảy như thế nào thì cũng sẽ không động chạm vào ai khác, thích trượt thế nào thì trượt thế ấy.
Lưỡi trượt màu đen vẽ ra từng đường cong duyên dáng, âm thanh lưỡi trượt cọ xát lên mặt băng nghe thật vui tai, cũng thật thoải mái.
Kỳ thật Lăng Nhiên cũng biết rõ là do nguyên nhân gì.
Có một lần, trong lúc vô tình, cậu loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến mấy từ như hot search, Chung Minh và trang phục biểu diễn ở phòng thay đồ.
Nhưng vật đổi sao dời, chuyện ở phòng phát sóng trực tiếp đã qua lâu lắm rồi, dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng không nhất định sẽ có người tin tưởng.
Cậu cũng không có ý định giải thích.
Có vài người chỉ nguyện ý tin tưởng những điều mà họ tin tưởng.
Hoặc cũng có thể nói, họ chỉ tin tưởng với những điều có lợi đối với bọn họ.
Chỉ khi cậu đứng ở chỗ cao, người khác mới nghe lọt tai những lời cậu nói.
Vì vậy, sau khi phát hiện tên của Lăng Nhiên ở trên danh sách thi đấu tuyển chọn, người trong đội càng đánh giá xấu về cậu.
Tiếng nghị luận trong đội càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí có người âm thầm thêm mắm dặm muối, thậm chí phát triển đến mức khiến không ít người hoài nghi, Lăng Nhiên được nhà họ Hoắc trợ giúp mới có thể bước vào đội tuyển tỉnh.
Nhà họ Hoắc ghê thật, ông cụ Hoắc có huân chương quân công trong người, Hoắc Văn Trạch càng là kiểu trò giỏi hơn thầy. Không cần phải nói tới nhà họ Hoắc có khối tài sản kếch xù không thể nếm được, cũng luôn nằm trong top đầu những người giàu nhất trong nước.
Cho nên trình độ kỹ thuật của Lăng Nhiên kém như vậy mà còn có thể vào đội tuyển tỉnh.
Chua, vô cùng chua.
Hơi thở của vườn chanh bao trùm toàn bộ đội tuyển tỉnh.
Khiến cho đầu óc Hướng Nhất Khang rối như tơ vò.
Sau khi biết rõ nguyên nhân các đội viên nhằm vào Lăng Nhiên, hắn hận không thể lập tức tập hợp toàn bộ đội viên trong đội tuyển, đình chính lại tất cả cho Lăng Nhiên.
Sao lại như thế này chứ, mỗi ngày huấn luyện cùng nhau, trình độ của Lăng Nhiên như thế nào mà bọn bay cũng không thể nhìn ra à, làm sao lại có thể nghi ngờ cậu ấy dựa vào ô dù để bước vào đội tuyển tỉnh.
Rõ ràng chính ông đây đưa cậu ấy vào!
Vẫn do Tiết Lâm Viễn cạn hắn lại.
Có một vài việc, chỉ giải thích thôi cũng không thể làm rõ được.
Tiết Lâm Viễn một câu, mọi người sẽ nhận ra ở buổi thi đấu tuyển chọn.
Hướng Nhất Khang ngẫm lại, cũng đúng, liền nén cơn giận này xuống dưới, nghĩ thầm, chờ sau buổi thi đấu tuyển chọn, thể nào cũng phải dẹp bỏ ngay cái nhóm nít ranh chỉ biết gây chuyện thị phi này.
Những chuyện thị phi không thể làm Lăng Nhiên xao nhãng luyện tập.
Mỗi ngày cậu đi sớm về khuya, trước khi đi ngủ còn muốn ép chân lên tường, bảo trì độ dẻo dai của cơ thể. Sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã bò dậy, chạy hai mươi vòng quanh trung tâm huấn luyện mới chịu dừng lại.
Mùa thu ở Đông Bắc đã thấy cái rất lạnh, khi chạy buổi sáng, hơi thở thở ra đều có màu trắng như tuyết.
Vận động giúp phân bố Dopamine và Endorphin, làm cậu có thể duy trì phần tâm cảnh bình thản nhẹ nhàng này, không để ý tới việc người khác làm loạn như thế nào.
Thậm chí rất nhanh, cậu làm quen với nhóm người làm công ăn lương ở trung tâm huấn luyện như bác bảo vệ, người chế băng, bác lao công.
Nhắc tới tuyển thủ nhỏ mới gia nhập vào đội, những người này sôi nổi giơ ngón tay cái lên, “Lớn lên vừa đẹp lại vừa cần mẫn, sau này chắc chắn có thể lấy được huy chương vàng!”
Ngay cả thời gian nhàn rỗi ư?
Ngại quá, Lăng Nhiên không có thời gian rảnh.
Lúc mệt đến mức không thể nghỉ ngơi không được, cậu cũng phải giành giật từng giây từng phút mà sử dụng điện thoại xem video thi đấu của nhóm vận động viên trượt băng hàng đầu thế giới, cũng sẽ lôi ra một quyển sổ ghi chép lại, phân tích ưu điểm và khuyết điểm của nhóm đối thủ tương lai.
Sự chịu khó của Lăng Nhiên cũng làm Hướng Nhất Khang ghen tị.
Hắn ngầm oán giận với Tiết Lâm Viễn nhiều lần, cũng từng hâm mộ vận may của Tiết Lâm Viễn.
“Vận động viên khắc khổ như vậy, hiện tại không có nhiều đâu, Lâm Viễn, chú vớ được cục vàng rồi đấy!”
Tiết Lâm Viễn cười đắc chí, “Cũng không phải do vận may em tốt đâu!”
“Mình thương lượng chút, để Lăng Nhiên cho anh mang đi?”
“Không nha, chê nha, từ chối nha!”
“Hai mươi xiên thịt nướng BBQ?”
“Bao nhiêu cũng không được tuốt!”
Hai vị huấn luyện viên ở ngoài sân băng cười ha ha, kề vai sát cánh cùng nhau.
Hướng Nhất Khang nghẹn một hơi, dự định chờ sau khi kết thúc buổi thi đấu tuyển chọn, xem trình độ kỹ thuật của Lăng Nhiên có thể kinh diễm toàn trường tới đâu rồi mới gõ đầu đám đội viên, dạy dỗ lại bọn họ.
Cả một đám đều làm phản hết rồi!
Trên mặt băng, Lăng Nhiên trượt ra một chữ, dùng cạnh trong lưỡi trượt áp bước, nhảy lên.
Ba vòng.
Hai vòng.
Vững vàng đáp băng!
Là 3S + 2T!
Cú nhảy liên tục hai lần gặp phải sai lầm ở giải đấu giữa các câu lạc bộ kia, nay đã là một động tác mà Lăng Nhiên có nhắm mắt cũng vẫn sẽ làm được do nó đã trở thành ký ức cơ bắp của cậu.
Cậu trượt theo tiếng nhạc trong đầu, các động tác linh động liên tục được tạo ra đôi chân cậu, tiến vào các động tác xoay tròn.
Từ Running rồi sang thực hiện sit spin.
Đây là động tác cậu có thể làm tốt ở lần thi đấu trước đó.
Nhưng nếu lấy video bài thi ngắn của Lăng Nhiên trên mạng tới để so sánh, người trong nghề đều sẽ phát hiện ra tốc độ hiện tại của Lăng Nhiên càng nhanh, trục tâm càng ổn, vụn băng hất tung lên khi xoay tròn bay lả tả như cánh hoa rơi, đẹp không sao tả xiết.
Lăng Nhiên ngừng lại các động tác.
Cậu thở từng hơi một, mồ hôi giống như những hạt thủy tinh, dọc theo chiếc cằm trắng nõn nhỏ giọt xuống.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn lên đồng hồ đếm ngược trên tường.
Cậu tin tưởng bản thân có thể lấy được một vị trí để tham gia thi đấu Junior Grand Prix.
Nhưng vẫn cần phải lấy ra được một cú nhảy liên tục hai lần và ba lần mới có thể đảm bảo bản thân không thua thiệt khi thi đấu ở phân trạm Hoa Quốc.
Mà thi đấu tuyển chọn trong đội sắp tới rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Nhiên: Huấn luyện làm tôi vui sướиɠ.
Hướng Nhất Khang: Ngưỡng mộ ghê nơi!
Tiết Lâm Viễn: Của tuôi của tuôi tất!