Lăng Nhiên luôn biết có rất nhiều người không xem trọng cậu.
Nhưng còn không ai sẽ giống Augusto và Alberto viết hai chữ “phiền chán” lên mặt.
Hai người cho rằng Lăng Nhiên không nghe hiểu bọn họ nói gì, dùng tiếng Ý nói chuyện với nhau, cực kỳ không kiêng nể người khác.
“Nếu không phải người nhà họ Hoắc tự mình tới mời…”
“Tôi cũng… nể… mặt người đó…”
“Được, hay lắm! Nhanh chóng hoàn thành việc này, nhận số tiền lớn kia! Xong đi làm cốc bia!”
Tiết Lâm Viễn không nghe hiểu mấy lời lải nha lải nhải của hai ông Tây, nhưng cũng cảm giác được bọn họ đang mất kiên nhẫn.
Dù sao thì đây cũng là biên đạo và nhà thiết kế trang phục tầm cỡ quốc tế, đến đây bố trí tiết mục và làm trang phục cho Lăng Nhiên đúng là có hơi thiệt cho bọn họ, hắn giận mà không dám nói gì.
Làm sao bây giờ, chịu thôi chứ sao.
Đợi Lăng Nhiên nhà mình làm ra thành tích, biên đạo và nhà thiết kế kiểu gì cũng xếp hàng chờ. Đợi đến lúc đó, hai người bọn họ mà lật mặt chạy đến, thì cũng không có cửa đâu!
Tiết Lâm Viễn cũng chỉ dám nói trong lòng cho đỡ bực.
Rốt cuộc hắn biết thực lực đệ tử của mình còn cách tiêu chuẩn cao nhất thế giới một tòa kim tự tháp, ừ, là cái khoảng cách từ chân tháp lêи đỉиɦ tháp ấy.
Lăng Nhiên vịn lan can sân băng, nghe bọn họ nói chuyện. Bởi vì trước đó cậu từng huấn luyện ở nước ngoài, có biết một ít tiếng Ý, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.
Lăng Nhiên không nghe được cái gì thú vị, tay đẩy tấm chắn bản, trượt đi, tiếp tục luyện tập những động tác cơ bản của xoay tròn và nhảy lên.
Lăng Nhiên đã nói ý tưởng của mình cho Tiết Lâm Viễn nghe, tin tưởng có phiên dịch viên do nhà họ Hoắc mời đến ở đó, Tiết Lâm Viễn nhất định có thể biểu đạt rõ ràng mong muốn của mình cho hai vị này.
Cuộc thi bắt đầu vào một tháng sau, xác suất thành công nhảy của cậu cũng không quá cao.
Thời gian rất gấp gáp.
Vẫn nên nắm chặt thời gian để huấn luyện thì hơn.
Đầu tiên Lăng Nhiên luyện một lần các động tác đổi hướng trên một chân [1] như Loop [2], Twizzle [3], Bracket [4], Counter [5], Rocker [6], Three-turn [7].
Giống như các động tác xoay tròn, hai tháng này cậu đã luyện các bước đổi hướng đến mức hình thành ký ức cơ thể, cũng coi như vớt về những cái này rồi, sẽ không tiếp tục tốn thời gian ở mặt này nữa.
Huống chi, bố trí tiết mục còn chưa có định ra, chờ xác định xong lại luyện tiếp cũng không muộn.
Xâu chuỗi các động tác một lần, Lăng Nhiên hít sâu một hơi, eo ngửa ra sau, cong xuống, hai tay duỗi ra, dang rộng, như đang nâng lên cái gì.
Đây là động tác ngả người Ina Bauer [8].
Cậu đứng thẳng dậy ngay sau đó, trượt tiếp, thuận theo chiều kim đồng hồ mà vẽ ra đường cong hình số 3 trên mặt băng.
Động tác cậu thực hiện chính là bước đổi hướng Three-turn bằng cạnh trong khó nhất.
Nhưng mà cũng là một động tác chuyển hướng nhẹ nhàng.
Hoàn thành khá tốt.
Đến mức tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã thỏa mãn.
Đúng vậy, tại sao lại không thỏa mãn, đây chính là bước đổi hướng Three-turn bằng cạnh trong khó nhất trong bốn loại Three-turn.
Không có mấy người có thể thực hiện Three-turn bằng cạnh trong đẹp được như vậy!
Augusto lơ đãng ngước lên nhìn, tầm mắt lập tức chững lại.
Sau đó, ông ta thấy Lăng Nhiên đưa chân trước ra sau, đặt trọng tâm thân thể đều lên hai chân.
Mũi chân hai chân trái phải tách ra, hướng ra ngoài, giày trượt đứng thẳng, vòng eo đĩnh đạc cũng ưỡn thẳng tắp.
Một cú trượt Spread Eagles [9] khí thế mười phần.
Khuôn mặt thiếu niên non nớt lại tinh xảo, khi lạnh mặt thì tạo cảm giác đó là sự kiêu ngạo của một tinh linh xinh đẹp, là tư thế của một người tuần tra rừng rậm.
Không lẽ… Augusto hơi hơi mở to mắt.
Lại thấy Lăng Nhiên duy trì tư thế trượt Spread Eagles, nhảy lấy đà từ cạnh ngoài lưỡi trượt ở chân trái, bật nhảy.
Hai tay cậu đáp lên hai vai, hai chân bắt chéo ở giữa không trung hình thành một hình bánh quai chèo.
Một vòng, hai vòng, ba vòng!
An ổn rơi xuống đất!
Đây là một cú nhảy ba vòng Salchow hoàn hảo.
Cú nhảy ba vòng có độ khó cực thấp, người biết nhảy rất nhiều, nhưng thực hiện chuỗi những động tác đơn giản rồi nhảy lên sạch sẽ xinh đẹp đến khiến người khác không rời được mắt thì chắc chắn không mấy ai làm được.
Nhất là sau khi chân phải vững vàng chạm lên đất, chân trái của Lăng Nhiên cũng không lập tức buông, mũi chân giơ lên thẳng tắp, xẹt qua một đường cong đạo hoàn mỹ ở trên không rồi mới nhẹ nhàng đáp lên băng.
Điều này nói lên cái gì, nói lên rằng cậu còn thừa lực.
Mức độ phối hợp giữa các bộ phận và trọng tâm thân thể cũng được khống chế được rất tốt.
Toàn bộ chuỗi các động tác được thực hiện rất nhuần nhuyễn, thậm chí có cảm giác đây là một loại vũ đạo.
Đôi mắt Augusto một chút sáng lên.
Ông ta thích biên đạo, lại chỉ nguyện ý bố trí tiết mục cho một bộ phận vận động viên có thanh danh bên ngoài.
Bởi vì có vài vận động viên một lòng một dạ cân nhắc nên làm thế nào để lấy càng nhiều điểm kỹ thuật, hoàn toàn không chịu bỏ công cho nội dung tiết mục và năng lực biểu diễn, thậm chí còn yêu cầu giảm bớt các động tác cơ sở.
Khi nhảy lên, chân còn chưa rời khỏi mặt băng đã bắt đầu quay người thì không nói, vừa rơi xuống đất liền lanh lẹ mà thả chân trái xuống, sợ bản thân đứng không vững.
Hệt như chú khỉ diễn xiếc vậy.
Chỉ biết phá hư hết tâm huyết của ông ta!
Kỹ thuật có thể so sánh về độ quan trọng với nghệ thuật sao?
Biệt danh của trượt băng nghệ thuật chẳng lẽ không phải là vũ đạo trên băng đó à?
Một đám người chỉ biết nhảy nhảy nhót thì làm sao! Huống chi họ còn nhảy đến xấu không chịu được!
Nhưng ở trên người thiếu niên mười lăm tuổi của Hoa Quốc này, ông ta lại không thấy những tật xấu kia.
Augusto đột nhiên cảm thấy, bố trí tiết mục cho một thiếu niên mới nhập môn, trước nay chưa từng tham gia bất luận cuộc thi đấu nào, nếu thiếu niên đó là Lăng, hình như cũng không phải quá khó để chịu đựng.
Alberto đứng bên cạnh ông ta là một nhà thiết kế thời trang tài ba.
Thực chất, thiết kế trang phục biểu diễn cho môn trượt băng là nghề tay trái của ông.
Alberto không có hiểu biết thâm hậu về trượt băng, nhưng ông tự nhận mình là một nghệ thuật gia, mà một nghệ thuật gia chính là muốn nhiệt ái hết thảy tốt đẹp sự vật.
Động tác của Lăng động tác thật uyển chuyển, quá đẹp!
Lúc này ông cũng giống như Augusto vậy, đều xem cậu đến không thể rời mắt.
Tiết Lâm Viễn vốn dĩ còn đang cùng phiên dịch nỗ lực biểu đạt ý tưởng, đột nhiên phát hiện hai ông Tây thiếu kiên nhẫn hồi nào nay đang ngơ ngẩn xem Lăng Nhiên.
Hắn hướng theo tầm mắt hai người kia nhìn qua.
Thấy thiếu niên giữa sân băng đang nghiêm túc luyện tập các loại nhảy lên.
Nhảy vừa cao lại vừa xa, động tác đáp băng thực uyển chuyển, cũng thực nhẹ nhàng.
360 độ không góc chết, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.
Lại kết thúc một động tác nhảy ba vòng nhảy, Augusto nhịn không được khen, “Hoàn mỹ!”
Thấy Tiết Lâm Viễn nhìn mình, ông lập tức nói bằng tiếng Anh, “Perfect!”
Tiết Lâm Viễn còn lơ tơ mơ gì nữa, rõ ràng Lăng Nhiên đã dựa vào thực lực bản thân mà đả động hai ông Tây ngạo mạn này.
Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc gọi là kiêu ngạo.
Mấy người đứng ngoài sân băng biên chỉ chỉ trỏ trỏ thiếu niên đang huấn luyện đằng kia, thảo luận phương án tốt nhất có thể đưa ra.
Trương Kính dẫn theo Kiều Thạch, đứng ở bên cạnh xem mà thèm.
Nhưng đó cũng không phải là tài nguyên mà câu lạc bộ có thể mời được, là do nhà họ Hoắc tự móc tiền túi ra, gã cũng không thể có ý kiến nào.
Gã cắn răng một cái, bảo người đi lấy bộ trang phục biểu diễn đã được làm xong của Kiều Thạch ra.
“Con cũng lên băng trượt thử xem!”
Trương Kính mở nhạc, đẩy Kiều Thạch một phen.
Âm thanh dương cầm nhẹ nhàng vang vọng toàn trường.
Kiều Thạch lên băng, bắt đầu vui vẻ biểu diễn trên băng, cú nhảy 2A linh tinh gì đó đều như hạ bút thành văn.
Trương Kính lặng lẽ liếc cặp mắt đắc ý nhìn sang hai ông Tây nom rất có địa vị một chặp.
Vốn tưởng rằng có thể nhận được ánh mắt tán thưởng của bọn họ.
Lại không ngờ rằng mấy người kia còn đang nhiệt tình thảo luận về phương án thiết kế tiết mục và trang phục biểu diễn của Lăng Nhiên, như thể họ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.
Lăng Nhiên đang luyện tập cú nhảy nội điểm băng 3F [10], khi nhảy lấy đà, trục tâm bị lệch, ngã lộn mèo trên mặt băng.
Trương Kính nghẹn đỏ mặt mới không cười ra tiếng.
Há, hiện tại Lăng Nhiên còn không nhảy nổi ba vòng, có khả năng biểu diễn tốt thì làm sao? Có thể lấy nhiều điểm hơn điểm kỹ thuật sao? Còn không phải không thể đến tổ tinh anh thi đấu, phải đến tổ đại chúng cơ.
Gã đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, thấy Lăng Nhiên lại ngã sấp mặt mấy lần, mới cảm thấy mỹ mãn tránh ra.
Lăng Nhiên hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ luyện tập hàng ngày, đang định xuống băng để uống miếng nước, liền thấy nét tươi cười trên mặt Tiết Lâm Viễn càng lúc càng lớn.
Cậu đập đập lưỡi trượt, trượt tới trước mặt ba người kia.
“Lăng, nhìn này! Xem xem có phải bộ đồ này hợp với cháu lắm không này!”
Alberto phụ trách thiết kế trang phục hưng phấn lấy ra bản nháp ông vừa vẽ xong.
Đó là một bộ trang phục được phác họa bằng những gam màu xanh lá, có đậm có nhạt. Màu sắc sặc sỡ nhưng tươi đẹp, như một không gian ngập trong sắc xuân.
“Tôi đã gấp không chờ nổi muốn được thấy cháu mặc nó lên rồi!”
Alberto mê muội nhìn gương mặt phương đông non nớt của Lăng Nhiên, luồng linh cảm cuồn cuộn không ngừng hiện lên trong đầu, ông cảm thấy dù bản thân đang ở Hoa Quốc xa xôi cũng được nữ thần Muse đến chiếu cố.
Lăng chính là Muse (chàng thơ) của ông!
“Tôi lập tức về thiết kế ngay!”
Ông ôm bản thảo chạy ra ngoài.
Augusto nhún vai, có thể lý giải tương đối lối suy nghĩ của ông bạn già.
Ông mở ra trình tự biên đạo trong notebook, bắt đầu nói về linh cảm của mình.
Đối với bài thi ngắn [11], trong tay Augusto có sẵn mấy thành phẩm, Lăng Nhiên liếc mắt chọn một bài trong đó, xem như đã giải quyết xong.
Bài thi tự do [12] đều căn cứ vào sở trường và sức lực của vận động viên mà tạo ra, nhưng hiện tại hiển nhiên không kịp bố trí thêm một lần nữa. Cũng may Augusto có một bộ bán thành phẩm, sửa chữa xong cũng có thể chắp vá dùng tạm.
Đương nhiên, nếu hôm nay không thấy biểu hiện của Lăng Nhiên, nói không chừng ông sẽ tùy tiện biên ra một bản, không nhất thiết sẽ lấy tiết mục áp đáy hòm của mình ra.
Biên đạo đẳng cấp hàng đầu quốc tế biên một tiết mục tất nhiên là vô cùng hoàn mỹ rồi.
Nhưng Tiết Lâm Viễn lại cho rằng, cú nhảy liên tục hai lần 3S + 2T [13] ở đoạn cao trào của tiết mục có chút khó với Lăng Nhiên, muốn đổi thành một cú nhảy khác đơn giản hơn một chút.
Augusto lại cực kỳ kiên trì.
“Lăng, đây là phần thăng hoa nhất trong toàn bộ khúc nhạc đó!”
Ông nhìn Lăng Nhiên bằng đôi mắt cháy bỏng, “Trên thực tế, này đã là sắp xếp cơ bản nhất, đơn giản nhất, thấp nhất rồi! Nếu không có cú nhảy liên tục này, tiết mục sẽ không thể nào hoàn chỉnh được! Có nó, cháu sẽ lấy được vị trí thứ nhất!”
Bốn chữ “vị trí thứ nhất” vừa tuôn ra từ miệng Augusto, Tiết Lâm Viễn nhạy bén phát hiện ra dường như Lăng Nhiên có chút khác thường.
Còn không chờ hắn nhận biết ra điểm khác thường ở chỗ nào.
Lăng Nhiên liền dùng tiếng Ý không quá lưu loát đáp, “Cháu nhất định có thể học được động tác này.”
Vị biên đạo này cũng vừa lòng mà đi rồi.
Tiết Lâm Viễn phải ở lại xem Lăng Nhiên thử động tác vừa được bố trí, quả thực rầu trắng đầu.
Hắn rất không tán thành việc Lăng Nhiên sẽ nhảy cú nhảy liên tục hai lần.
Lý do Tiết Lâm Viễn không tán thành có nhiều lắm.
Cường độ huấn luyện của Lăng Nhiên rất cao, như thể đang thử thách mức độ cực hạn của thân thể.
Nhưng dù vậy, thời gian quá gấp, trong các cú nhảy ba vòng, cú nhảy ba vòng Salchow, cũng là cú nhảy 3S, được Lăng Nhiên luyện từ đầu là có xác suất thành công cao hơn một ít.
Các cú nhảy ba vòng khác có xác suất thành công không vượt qua nổi 30%.
Ngay cả khi luyện tập cũng chẳng thể vượt qua 30%, vậy trên sân thi đấu thì sao?
Áp lực trên sân thi đấu lớn như ngọn Ngũ Hành Sơn đè lên Tôn Ngộ Không, xác suất thành công đã thấp lại càng thấp!
Bây giờ lại muốn nhảy cú nhảy liên tục hai lần? 3S + 2T?
Nhảy xong một cú nhảy ba vòng Salchow, còn chưa kịp thở, lập tức lại phải nhảy tiếp một cú nhảy hai vòng Toe Loop?
Kia còn không phải là chưa biết đi đã bắt đầu muốn chạy?
Không nói tới xác suất thành công của tiết mục, nếu lại gia tăng cường độ huấn luyện, không khéo sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực tới thân thể Lăng Nhiên.
Phải biết rằng, áp lực đánh lên cơ thể sau khi đáp băng dễ dàng gây tổn thương nghiêm trọng cho khớp xương chưa trưởng thành, ảnh hưởng cả giai đoạn dậy thì.
Cho nên tuyển thủ nhỏ ở Thanh Niên Tổ đều hiếm khi có người nhảy bốn vòng.
Cũng không chỉ bởi vì cú nhảy bốn vòng có độ khó cao.
Lăng Nhiên mới mười lăm tuổi, có tương lai xán lạn, không thể chỉ vì một trận thi đấu mà thiêu đốt toàn bộ sự nghiệp mới nhú.
Tiết Lâm Viễn thấy nhiều vận động viên buộc phải giải nghệ do chấn thương, nhưng hắn tuyệt không hy vọng thấy Lăng Nhiên trở thành một trong số họ.
Lăng Nhiên vẫn rất kiên trì.
Mấy hôm trước, trong lúc vô tình, cậu gặp được người đội tuyển tỉnh tới trò chuyện với Tiết Lâm Viễn, hiển nhiên có ý muốn nhận Tiết Lâm Viễn.
Trình độ kỹ thuật của Lăng Nhiên còn kém xa nhóm bạn cùng lứa tuổi, nếu không thử một phen, bắt được thứ tự không tồi trong lần thi đấu này, đội tuyển tỉnh chưa chắc sẽ chọn cậu.
Nếu cậu không lấy được thứ tự, không vào được đội tuyển tỉnh, không riêng gì ông cụ Hoắc sẽ không đồng ý cho cậu tiếp tục luyện trượt băng, ngay cả Tiết Lâm Viễn cũng sẽ rời bỏ cậu.
Bảo cậu làm sao có thể tiếp thu chuyện này đây.
Lăng Nhiên cảm thấy bản thân cần phải tử chiến đến cùng.
Cậu trượt băng mười mấy năm, trượt băng là sinh mệnh cậu, là minh chứng cho ý nghĩa tồn tại của cậu.
Đến chừng nào cậu còn chưa lấy một Huy chương Vàng quán quân thế giới cho bản thân, cho Hoa Quốc, chừng đó cậu không thể từ bỏ trượt băng.
“Em sẽ nhảy cú nhảy liên tục hai lần theo bố trí của Augusto.” Lăng Nhiên hơi nhíu mày, “Đây là bố trí tốt nhất rồi.”
Đương nhiên Tiết Lâm Viễn biết đây là sắp xếp tốt nhất!
Cả đoạn cao trào của khúc nhạc yêu cầu một lời dẫn để kíp nổ cảm xúc.
Chỗ này chiếm phần lớn trong cả tiết mục.
Mà 3S + 2T đã là cú nhảy liên tục khá đơn giản rồi.
Rốt cuộc cậu phải dùng cạnh lưỡi ngoài ở chân phải để đáp băng sau khi nhảy Salchow, rồi sau đó lưỡi trượt đập lên băng, nhảy T. Động tác nhảy lấy đà cũng sử dụng cạnh ngoài chân phải, không cần phải đổi chân, kể ra cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Càng không cần phải nói nhảy T là cú nhảy điểm băng (đập băng), khi nhảy lấy đà còn có thể mượn lực từ chân trái.
“Em xác định bản thân có thể làm được sao?”
Tiết Lâm Viễn quả thực muốn phát khùng.
Lăng Nhiên lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Không thể bảo đảm xác suất thành công.” Rốt cuộc thì cơ thể mới này còn non nớt lại mới lạ, cậu chưa thể sử dụng nó thuận tay.
Tiết Lâm Viễn tuyệt vọng.
“Để em thử một lần xem.”
Mái tóc bên thái dương của Lăng Nhiên rũ xuống, bởi vì ra mồ hôi, sợi tóc đen nhánh dính sát lên gương mặt trắng nõn, nhìn qua còn thấy có vài phần ngoan ngoãn điềm tĩnh.
Ngoan ngoãn cái qué ấy! Điềm tĩnh cái qué ấy!
Đều là giả vờ giả vịt!
Tiết Lâm Viễn nhìn biểu cảm Lăng Nhiên liền biết bản thân không khuyên được cậu.
Sao hắn lại không biết tình cảnh gian nan của Lăng Nhiên đâu.
Trên thực tế, hắn vốn không tính ở lại câu lạc bộ lâu, đồng đội cùng huấn luyện lúc trước đã giúp hắn tìm cơ hội đi đội tuyển tỉnh làm huấn luyện viên, đây cũng là nguyên nhân sâu xa khiến hắn từ chối Lăng Nhiên vào một tháng trước.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Lăng Nhiên là một hạt giống tốt, sau khi hắn dẫn dắt liền không nghĩ sẽ buông tay.
So với ai khác, Tiết Lâm Viễn càng tin tưởng, Lăng Nhiên nhất định có thể sớm ngày thành danh.
Lăng Nhiên có thiên phú rất cao, lại chịu khó chịu khổ. Rõ ràng là cậu trai mười lăm tuổi, cái độ tuổi ham ăn ham chơi nhất, lại nghiêm khắc với bản thân đến vậy.
Hiện tại xem ra, lòng hiếu thắng của Lăng Nhiên cũng cao đến kinh người.
Tiết Lâm Viễn cảm thấy đây là chuyện tốt.
Muốn trở thành vận động viên hàng đầu thế giới, làm sao lại không có lòng hiếu thắng lớn đâu.
Như vậy xem ra, chính mình làm huấn luyện viên lại kéo chân sau đệ tử.
“Được, vậy chúng ta thử một lần.”
Tiết Lâm Viễn chợt ngừng, lại nói tiếp, “Nhưng em không được lén luyện sau lưng thầy, một bất cẩn ngã đau, bị thương đến gân cốt, đó không phải là chuyện đùa đâu.”
Lăng Nhiên đã xác định tinh thần lén luyện nếu Tiết Lâm Viễn không đáp ứng mình, lại lén mang lên sân thi đấu. Nghe vậy, con ngươi cậu sáng lấp lánh, như đựng đầy ánh đèn sáng lóa.
“Hừ, đệ tử dám làm, huấn luyện viên sao lại không chấp nhận được?”
“Còn không phải là cố gắng một phen sao!”
Tiết Lâm Viễn vươn tay.
Lăng Nhiên vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn.
Tiết Lâm Viễn mới nhớ tới chuyện gì, giải thích rằng đây là động tác cổ vũ hắn thích nhất.
Không chờ hắn nói xong, Lăng Nhiên dùng tay phải đập lên lòng bàn tay hắn.
Tiết Lâm Viễn cười ha ha lên tiếng, “Như này có phải gọi là tâm hữu linh tê không chứ!”
Lúc trước từng làm động tác này vô số lần trước khi lên sân thi đấu, Lăng Nhiên cong môi, cũng nở một nụ cười.
Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn, dáng hình mềm mại tràn đầy collagen, mang chút vẻ trẻ con, nhưng mặt mày tinh xảo lại trầm tĩnh này đã loáng thoáng thấy nét tuấn tú của thanh niên sau này.
Tiết Lâm Viễn thầm nhủ, “Mới mười lăm tuổi đầu đã đẹp mã đến vậy. Trên sân thi đấu về sau, còn không phải sẽ được lợi lắm sao!” Nói nói, hắn nghĩ cái lợi cũng là do bọn họ chiếm được, lại nở nụ cười.
Lăng Nhiên nghe Tiết Lâm Viễn nói như vậy vài lần, cong mắt cười, lại thở ra một hơi trắng.
Lời cậu vừa nói đều là thật.
Đất đai Hoa Quốc rộng lớn, nhân tài đông đúc, cậu không quá nắm chắc thành tích của mình khi tham gia giải đấu các câu lạc bộ.
Có lẽ sẽ thành công, có lẽ sẽ không thành công.
Nhưng ai biết được?
Một đời của vận động viên, họ dành ra chín phần thời gian để huấn luyện chuẩn bị thi đấu, chuẩn bị cho kết quả tốt nhất nhưng lại không thể bảo đảm. Có lẽ họ vĩnh viễn không thể lên đài lãnh thưởng, có lẽ ngay cả đài lãnh thưởng họ cũng không thể thấy.
Trước khi kết thúc thi đấu, ai cũng không thể bảo đảm bản thân là người thắng cuối cùng.
Nhưng đây cũng là nét thu hút của thi đấu thể thao.
Vận động viên khiêu chiến ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, không chỉ khiêu chiến đối thủ, còn có khiêu chiến chính mình.
Huấn luyện, rồi thi đấu, là lối tắt mà một vận động viên có thể đi lên để hướng tới mộng tưởng của mình.
Cũng là tự tin lớn nhất khi bọn họ bước lên sân thi đấu vạn chúng chú mục.
Chớp mắt lại qua hơn nửa tháng.
Mới vào thu không lâu, nhiệt độ vùng Đông Bắc hạ xuống, giải đấu các câu lạc bộ trượt băng lần thứ bảy của Hoa Quốc cuối cùng mở ra màn che trong cơn gió thu se lạnh.
Lăng Nhiên bước lên máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc.
Chuẩn bị tham gia trận thi đấu đầu tiên sau khi có thân thể mới.
Mục tiêu sắp tới, thành phố H tỉnh H, sân băng Xa Nam Tinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lâm Viễn: Cái này có hơi khó nhỉ?
Lăng Nhiên: Đẹp, phải là cái này cơ, cố lên!
Tiết Lâm Viễn: …
Lăng Nhiên: Cố lên!
Chú thích:
[1] Các động tác đổi hướng trên một chân được dịch từ từ “turn”. Trong kỹ thuật trượt cơ bản, khi vận động viên cần đổi hướng, đang trượt từ trước về sau hay từ trái sang phải hoặc về phía khác, họ đều cần dùng các bước đổi hướng này. Vận động viên đổi hướng trên một chân nhiều trong bài thi được đánh giá là có khả năng trượt băng rất tốt.
[2] Bước đổi hướng Loop: Động tác này trùng tên với cú nhảy Loop nhưng không phải là một. Khi thực hiện động tác này, lưỡi trượt sẽ tạo hình giọt lệ trên băng.
[3] Bước đổi hướng Twizzle: để làm động tác này, vận động viên di chuyển nhiều vòng trên mặt băng, lưỡi trượt khía ra những hình sóng lượn trên băng.
[4] Bước đổi hướng Bracket: khi thực hiện động tác đổi hướng, lưỡi trượt tạo hình dấu ngoặc móc trên mặt băng.
[5] + [6] Bước đổi hướng Counter và bước đổi hướng Rocker: khá khó để phân biệt hai động tác này do chúng khá tương đồng với nhau. Hai động tác này đều di chuyển từ cung tròn 1 sang cung tròn 2, nhưng Counter có điểm đổi hướng chĩa ra ngoài cung tròn 1, còn Rocker thì lại có điểm đổi hướng chĩa vào cung tròn 1.
[7] Bước đổi hướng Three-turn: Cái tên cũng thể hiện rõ, lưỡi trượt khi thực hiện động tác sẽ tạo thành hình số 3. Có một điều đặc biệt là, nếu có cùng hướng di chuyển thì bước đổi hướng Bracket sẽ xoay ngược với Three-turn.
[8] Động tác ngả người Ina Bauer: Một động tác ngả người Ina Bauer hoàn hảo không cần phải uốn lưng thật cong, đó chỉ là tư thế phụ họa mà vận động viên trượt băng thêm vào cho tăng hiệu ứng biểu diễn. Điều quan trọng nhất khi thực hiện động tác Ina Bauer đó là cạnh của giày trượt ở chân sau phải nghiêng thật sâu, cùng lúc chân trụ phía trước thật thẳng để giữ thăng bằng.
(tất cả những thông tin trên đều được tham khảo từ fanpage Yuzuru Hanyu Vietnam)
[9] Trượt Spread Eagles: khi thực hiện động tác này, hai mũi chân hướng ra ngoài, chân và cơ thể đều duỗi thẳng tạo thành độ nghiêng nhất định so với mặt băng (theo lời tác giả giải thích)
[10] 3F: nhảy ba vòng Flip. Flip là kỹ thuật nhảy từ mũi lưỡi trượt, tức vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Flip dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Khi vận động viên đập mũi chân phải xuống thì cạnh lưỡi trượt chân trái nghiêng vào bên trong, rồi từ đó cơ thể mới bật lên. (theo fanpage Yuzuru Hanyu Vietnam)
[11] + [12] Bài thi ngắn và bài thi tự do: cho những người chưa biết thì đây là hai bài thi luôn có trong các trận thi đấu môn trượt băng nghệ thuật. Bài thi ngắn (short program) dài 2 phút 30 giây và có ba lượt nhảy. Bài thi tự do (long program, free program hay free skate) có thời lượng dài lên tới 4 phút và bảy lượt nhảy. (theo fanpage Yuzuru Hanyu Vietnam)
[13] Cú nhảy liên tục hai lần: hệt như cái tên, vận động viên sẽ nhảy liên tục hai lần. Theo công thức A + B với A là cú nhảy đầu tiên vận động viên sẽ nhảy trước, sau khi thành công đáp băng thì sẽ lấy đà và nhảy B ngay lập tức. Bên cạnh đó còn có phiên bản cao cấp hơn là cú nhảy liên tục ba lần (rất khó và rất tốn thể lực).
[14] 2T: nhảy hai vòng Toe Loop. Để nhảy Toe Loop, vận động viên dùng mũi lưỡi trượt chân trái đập thật mạnh xuống mặt băng để nâng cơ thể lên. (theo fanpage Yuzuru Hanyu Vietnam)
Editor có lời muốn nói: nhìn chú thích mất hẳn 1 trang rưỡi A4 mà tôi xỉu ngang á QAQ