Lớp học làm bánh ngọt trong ngày 14/2 đem lại không khí rộn ràng và vui vẻ. Cả hai, Linh Lan và Phương Anh, ngẫu nhiên được sắp xếp cùng một nhóm. Họ cười đùa và cùng nhau thực hiện công việc làm chung.
Giáo viên: "Hôm nay, chúng ta sẽ hướng dẫn làm bánh kẹo sô cô la để các bạn có thể tặng cho người mà mình thích trong dịp lễ tình nhân."
Linh Lan nhìn sang Phương Anh:
"Chúng ta cùng làm bánh này nhé?"
Phương Anh tươi cười:
"Được chứ, làm với nhau thì sẽ vui hơn."
Hai người cùng nhau trộn bột, khuấy đều, và làm từng chi tiết nhỏ của bánh kẹo sô cô la. Bầu không khí trong lớp rất ấm áp và ngọt ngào, tạo điều kiện tốt cho họ cùng tương tác và trò chuyện vui vẻ trong buổi học.
Khi buổi học kết thúc và mọi người được phép mang bánh kẹo về, Linh Lan nhanh chóng giấu chiếc hộp socola và gấu bông vào túi của mình, trong lúc Phương Anh đi vệ sinh, cô nhanh nhẹn đặt chiếc gấu bông và hộp kẹo socola, món quà mà cô đã tự làm, vào hộc tủ đồ của Phương Anh một cách bí mật. Cô rất mong rằng cô ấy sẽ tìm thấy món quà và cảm thấy vui vẻ khi nhận ra rằng nó đến từ Linh Lan.
Sau đó, Phương Anh bước ra từ nhà vệ sinh. Cả hai cùng nhau về lớp. trong lúc cả hai đang đi thì Phương Anh nhìn sang Linh Lan và hỏi:
Linh Lan nhẹ nhàng và cẩn trọng:
"Uhm, thực ra... Tớ muốn gửi đi một điều nhỏ nhắn, nhưng không chắc là người đó sẽ hiểu được ý nghĩa thực sự của nó."
Phương Anh tự nhiên:
"Vậy à? Cậu muốn nói gì?"
Linh Lan nhẹ nhàng cười:
"Chỉ là một lời chúc nhỏ, có lẽ không quan trọng lắm đâu. Nhưng mà, cậu có muốn biết không?"
Phương Anh tươi cười:
"Nếu cậu muốn nói thì cứ nói đi, tớ rất muốn nghe."
Linh Lan cảm thấy hồi hộp nhưng cũng vui vẻ khi được hỏi, cô có thể tự tin hơn một chút để nói về ý định thật sự của mình.
Linh Lan ấp úng:
"Tớ... đã thích một người cậu ấy cũng đang học cùng lớp học thêm này thiệt sự tớ rất muốn nói ra nhưng sợ bị từ chối, nhưng hôm nay tớ đã cảm thấy tự tin hơn rồi người đó chính là..."
Phương Anh chăm chú lắng nghe:
"người đó là ai ?"
Linh Lan chưa kịp dứt câu thì Hạnh đã bước tới và gọi Linh Lan.
"Linh Lan ơi! chúng ta đi ăn cùng nha tớ có đem theo bánh ngọt cho cậu nè!"
Phương Anh thấy vậy liền chào Linh Lan và trở về lớp:
"Ờ có vẻ khi khác chúng ta nói chuyện, cậu đi ăn với bạn đi tớ về lớp lấy đồ nhé."
Linh Lan lúng túng:
"À, thế tan học tớ đợi cậu ở cổng như mọi khi nha."
Phương Anh mỉm cười:
"Ừm tớ biết rồi."
Nói xong Phương Anh đi về lớp của mình, Mỹ Hạnh hào hứng đưa hộp socola do chính tay mình làm đưa cho Linh Lan.
Linh Lan bất ngờ:
"Sao cậu lại tặng tớ socola, cậu không tặng nó cho người mà cậu muốn bày tỏ tình cảm sao?"
Mỹ Hạnh ngượng ngùng:
"Thật ra tớ đã thầm thích cậu, nên cậu có thể cho tớ tìm hiểu cậu được không?"
Nghe Mỹ Hạnh nói vậy Linh Lan vô cùng bất ngờ vì một người đã nói thích mình, cô cảm thấy bắt đầu hơi hoang mang.
Linh Lan tỏ vẻ bất ngờ:
"Sao cậu lại thích tớ?"
Mỹ Hạnh cười:
"Vì cậu là người đã bên cạnh tớ lúc tớ cô đơn nhất, mọi người luôn xa lánh tớ vì là một đứa cô lập vì tới bảo tớ thích nữ hơn và vẻ ngoài không được xinh đẹp mà cậu vẫn ngồi cùng và nói chuyện. Tớ rất rung động nếu cậu có hơi sợ vì tớ nói thích cậu thì cậu cũng đừng có xa lánh tớ được không."
Linh Lan đồng cảm và an ủi:
"Không! tớ có xu hướng giới tính như cậu, cái đó không phải xấu nên tại sao tớ phải xa lánh. Nhưng có lẽ tớ không thể chấp nhận lời của cậu rồi."
Mỹ Hạnh sụp đổ và buồn bã:
"Tại sao vậy hay vì tớ không phải gu cậu đúng không, hay cậu có đối tượng khác rồi. Nếu như vì cậu chưa sẵn sàng mối quan hệ này tớ sẽ đợi phản hồi từ cậu khi cậu đã sẵn sàng."
Linh Lan lặng người gật đầu:
"Um, tớ đã có người thầm thích, tớ sẽ bày tỏ tình cảm sau khi tan học nên tớ chưa sẵn sàng một mối quan hệ nào nên rất xin lỗi cậu nhiều."
Mỹ Hạnh nắm lấy tay Linh Lan tỏ ra đáng thương:
"Không sao! nếu như người đó từ chối thì tớ vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cậu còn ngược lại thì tớ sẽ chấp nhận nhường cậu cho họ vậy, giờ thì đi ăn thôi nào tớ bị cậu nói thế buồn quá ăn vào cho lấy lại tinh thần thôi."
Linh Lan bất lực đứng lặng suy nghĩ trong đầu: "Hmm, cậu ấy có vẻ quyết liệt ghê nhưng mình phải nên bày tỏ đúng đắn như vậy với người đó thôi."
Linh Lan thở dài:
"Được rồi! chúng ta đi thôi."