Hương Vị Ngọt Ngào

Chương 5

Sáng sớm, theo đúng hẹn, Linh Lan đã đến trạm xe buýt gần nhà để đợi Phương Anh. Từ xa, cô nhìn thấy chiếc xe của nhà Phương Anh tiến đến. Linh Lan mặc một chiếc áo thun đen ôm dài tay kết hợp với quần jean lưng cao và ống rộng. Chiếc mũ lưỡi trai màu đen làm tôn lên vẻ cá tính của cô.

Phương Anh bước xuống xe như một nàng tiểu thư đáng yêu, mặc một chiếc váy hoa nhí với chiếc nơ xinh xắn. Sự tương phản giữa phong cách của hai cô gái tạo nên một hình ảnh đáng yêu và hấp dẫn.

"Chào Phương Anh, cậu đã đến sớm đấy nhỉ?"

Phương Anh tiến lại gần:

"Chào Linh Lan! Uh, cậu cũng đã đợi lâu chưa?"

"Không, không lâu đâu, cậu đến đúng giờ đấy. Mà, cậu trông thật dễ thương với chiếc váy hoa đó."

Phương Anh nhìn ngắm nhìn:

"Cảm ơn cậu nhiều! Còn cậu, trông cá tính và thật thoải mái với outfit đấy!"

Linh Lan ngại ngùng:

"Haha, chỉ là một bộ đồ thông thường thôi. Thôi, chúng ta đi thôi, thảo cầm viên chắc sẽ rất thú vị đấy!"

Và sau đó cả hai cùng đi đến thảo cầm viên, bắt đầu một ngày dạo chơi vui vẻ và đầy ý nghĩa.

Cuối cùng cả hai cũng đến thảo cầm viên, trước cổng là hai nhân viên mặc đồ thú đang phát kẹo mọi thứ rất vui vẻ. Họ bất ngờ két cả hai người Linh Lan và Phương Anh vào chung khung hình.

Nhân viên thảo cầm viên:

"Chị em ơi, chị em vào đây, chụp hình cùng với đội ngũ nhân viên thôi!"

Linh Lan và Phương Anh bất ngờ trước đề nghị của nhân viên, nhưng sau đó họ cũng đồng ý và bước vào chụp hình.

Linh Lan cười:

"Oh, tớ không ngờ họ lại mời chụp hình như vậy."

Phương Anh cười nhẹ:

"Thật bất ngờ đấy, nhưng cũng thú vị!"

Hai người cười tươi và bước vào khu vực chụp hình. Họ đứng bên cạnh nhân viên mặc đồ thú dễ thương và chụp một bức ảnh vui vẻ và đáng nhớ trước khi bước vào thảo cầm viên.

Sau khi chụp xong cả hai người mua vé và bắt đầu đi tham quan vườn thú, vừa đến khu vườn hoa thì bất ngờ trời bắt đầu đổ mưa. Phương Anh lật đật vội lấy ô từ trong túi đã mang theo sẵn cầm lên che.

Linh Lan:

"Ôi, trời đổ mưa rồi."

Phương Anh nhanh nhẹn lấy ô ra từ túi:

"Đúng vậy, may mà tớ mang theo ô."

Linh Lan cười:

"Cậu lúc nào cũng chu đáo nhỉ, không ngờ cậu mang theo ô trong túi."

Phương Anh: "Chẳng hiểu sao, từ hôm qua tớ cứ nghĩ mình nên mang theo ô. Trời dần đen thế này, cậu nhanh chóng lại gần tớ nè, không muốn bị ướt đâu."

Linh Lan nép vào ô cùng Phương Anh:

"Cảm ơn cậu nhiều. Cùng đi tiếp nào, có vẻ như mưa sẽ kéo dài."

Linh Lan trong lòng:

"Cô ấy đang lo lắng vì mình, tôi muốn nói ra nhưng... Sao tôi không thể?"

Linh Lan cảm thấy lúc này rất hạnh phúc, nhìn người mình thích đang lo lắng cho mình, bỗng trong đầu cô muốn bày tỏ nói hết tình cảm của mình với Phương Anh nhưng cô ngập ngừng không thể nói được. Linh Lan cảm thấy mình bất lực, không thể bày tỏ những gì đang nảy sinh trong lòng. Nhìn thấy tóc của Phương Anh rối bời vì mưa, cô không thể nhìn thấy người mình quan tâm như vậy.

Linh Lan nhẹ nhàng:

"Đợi đã, tóc cậu đây."

Linh Lan nhẹ nhàng lấy tay vén tóc ướt của Phương Anh, cố gắng giúp cô ấy chỉnh tóc để không bị rối. Cảm giác chạm vào mái tóc của Phương Anh thật mềm mại.

Đúng, đây là một khung cảnh tình yêu thực sự thơ mộng. Khi trời mưa to, cả hai buộc phải kết thúc cuộc hẹn sớm hơn dự kiến.

Linh Lan nhìn ra ngoài:

"Trời mưa thật to. Điều này làm cuộc hẹn của chúng ta ngắn ngủi hơn, nhỉ?"

Phương Anh cười nhẹ:

"Cũng vậy thôi, nhưng mình vẫn rất vui. Có lẽ chúng ta nên về trước để không bị ướt hết đường."

Linh Lan và Phương Anh cùng nhìn nhau, những ánh mắt đầy ý nghĩa bày tỏ niềm tiếc nuối nhỏ nhoi vì cuộc hẹn không kéo dài được lâu hơn. Tuy nhiên, cả hai cũng hiểu rằng việc quan trọng nhất là bảo vệ sức khỏe trong thời tiết xấu. Họ cùng nhau rời khỏi thảo cầm viên với kỷ niệm của một buổi hẹn thật đặc biệt và ý nghĩa.

Phương Anh đến lúc lên xe:

"Linh Lan, cậu lên xe đi chung với mình đi!"

Linh Lan nhớ ra:

"Xin lỗi, tớ có một việc cần mua ở cửa hàng gần đây, tớ sẽ về sau."

Phương Anh đưa ô cho Linh Lan:

"Đây cậu cầm lấy che để không lại bị cảm đấy mưa có vẻ vẫn còn đó."

Linh Lan cầm lấy ô:

"Cảm ơn cậu, tớ sẽ trả lại vào ngày mai."

Linh Lan chào tạm biệt Phương Anh và đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó.

Linh Lan chọn mua rau củ và thịt:

"Cái này cần thiết cho buổi tối, lâu lắm rồi em họ ghé sang nhà mình."

Đi ngang qua gian hàng handmade, Linh Lan chợt nhớ đến Phương Anh thích ôm gấu bông và thấy một con gấu bằng len. Cô nghĩ rằng gấu bằng len này sẽ ôm ấm hơn. Khi cô đang tập trung chọn gấu, bỗng một bạn nữ đến gần

vỗ vào vai cô.

Mỹ Hạnh gọi:

"Chào! Cậu cũng thích đồ handmade à?"

Linh Lan vội vã che giấu con gấu vào giỏ và nhìn thấy đó là Mỹ Hạnh, người cô gặp trong căn tin trường.

Linh Lan nhíu mày:

"Ừ, đúng vậy. À, cậu là Hạnh đúng không?"

Mỹ Hạnh cười:

"Đúng rồi, tớ là Hạnh. Cậu đang mua gì vậy?"

Linh Lan nhanh nhẹn:

"Uh, tớ mua một ít đồ nấu bữa tối. À,còn cậu định mua gì đó?"

Mỹ Hạnh vui vẻ:

"Tớ mua một ít đồ ăn vặt thôi à, nếu không phiền tớ có thể qua nhà cậu chơi một tí không, tại mình có hẹn với bạn lúc 8 giờ."

Linh Lan nghĩ ngợi:

"À không vấn đề gì, gia đình tớ có em họ đến chơi, chắc sẽ vui đấy."

Mỹ Hạnh hào hứng:

"Vậy chúng ta đi thôi."

Cả hai người cùng tính tiền và rời khỏi cửa hàng tiện lợi đến trạm xe buýt về nhà của Linh Lan.