Khi Linh Lan trở về nhà, cô không thể nào kìm nén được sự xao lãng và buồn bã từ sự việc trước đó. Cô chỉ có thể gật đầu và cười nhẹ, nhưng trong lòng cô đang trải qua một cảm xúc rất lớn.
Gia đình cố hỏi và quan tâm nhưng Linh Lan không thể chia sẻ hoặc diễn đạt điều gì cả. Cô cảm thấy mất mát và cô đơn trong cảm giác tự trách bản thân, không biết làm thế nào để tiếp tục sau sự thay đổi đáng ngạc nhiên từ Phương Anh.
Linh Lan, sau đêm đó, nhận ra rằng việc tiếp tục cố gắng để gần gũi với Phương Anh không chỉ làm mất tập trung mà còn gây đau đớn và xao lãng tinh thần của cô. Cô quyết định tập trung hoàn toàn vào việc học của mình, dành thời gian và năng lượng cho những mục tiêu cá nhân mà cô muốn đạt được.
Ngày hôm sau Linh Lan đã đến trường và đi thẳng đến lớp, khi đến phòng học và thấy Phương Anh đang chờ đợi, cảm thấy hỗn độn và bối rối. Phương Anh thì trông rất hào hứng và có vẻ muốn chia sẻ điều gì đó với cô.
Khi cả hai bắt đầu trò chuyện như bình thường, Linh Lan cảm thấy mình không thể bước ra khỏi tình huống này một cách dễ dàng. Khi Phương Anh kể về việc hẹn được cậu bạn trai đi ăn trưa và mời Linh Lan đi cùng, cô cảm thấy hỗn loạn và không chắc chắn.
Linh Lan cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa việc không muốn làm rối trí tuệ của mình và sự mong đợi từ Phương Anh.
"Được, tớ sẽ đi cùng cậu sau buổi trưa hẹn gặp cậu ở căn tin nhé."
Phương Anh ôm chầm lấy Linh Lan, toát lên sự vui vẻ và hào hứng, thể hiện sự mong đợi về cuộc hẹn ở căn tin buổi trưa. Cô ấy cảm thấy hạnh phúc vì Linh Lan đã đồng ý đi cùng cô.
"Vui quá, cảm ơn cậu tới sẽ hậu ta cậu sau nhé tớ về lớp đây."
Sau khi Phương Anh đã rời đi, Linh Lan ngồi xuống bàn và cảm thấy một cảm giác lạc quan trở lại. Cô lấy sách vở trong cặp, đặt chúng lên bàn và bắt đầu chuẩn bị cho tiết học hôm nay.
Khi tiếng chuông giải lao vang lên, đám học sinh nhanh chóng ùa vào căn tin để nghỉ ngơi. Linh Lan, với tâm trạng vẫn còn nặng nề từ cuộc gặp gỡ với Phương Anh, chậm rãi bước ra khỏi phòng học và đi đến căn tin.
Cô ấy có vẻ như đang cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình và tập trung vào những điều cần làm. Cảm xúc lúc này có thể rất phức tạp, nhưng Linh Lan đang cố gắng để tiếp tục hoạt động hàng ngày một cách bình thường nhất có thể, dù trong lòng cô vẫn còn nhiều lo âu và suy nghĩ.
Khi Linh Lan bước vào căn tin, một tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía sau dãy bàn ăn.
"Đây này Linh Lan, tớ ở đây!"
Đó là giọng của Phương Anh, người đã chọn bàn và đang ngồi cùng cậu bạn trai. Linh Lan nghe thấy lời mời chờ cô xuống từ Phương Anh.
Linh Lan nhìn hai người và nói:
"Chào hai cậu, hay cậu đã chọn được món chưa tới sẽ order giùm cho."
Linh Lan tiến lại gần để chào hỏi Phương Anh và cậu bạn trai. Cô ấy cũng nhận lời gọi món giúp đỡ. Khi Linh Lan nhìn sang cậu bạn trai của Phương Anh, cô nhận ra đó là một chàng trai có vẻ ngoại hình thu hút, với mái tóc nâu, đôi mắt to và đôi mi cong dài, cùng làn da trắng mịn tựa như phát sáng. Cô ấy cũng nhận ra rằng cậu chàng này có vẻ là con quý tử của một gia đình giàu có.
Phương Anh vui vẻ thân thiện:
"Ôi, cậu muốn thử món gì ngon nhất ở đây?"
Cậu bạn trai điềm tĩnh trả lời:
"Hmm, có vẻ như bánh mỳ nướng với phô mai và thịt luộc là ngon nhất đấy!"
"Nghe ngon quá! Mình đã từng thử và thích lắm! Còn cậu, thế nào?"
"Chắc chắn rồi! Nhưng mình thích món nui xào hải sản hơn cơ, thích cái vị ngọt của hải sản kết hợp cùng mì nui."
Phương Anh hào hứng với món ăn của cậu chia sẻ:
"Wow, nghe hấp dẫn đấy! Chắc chắn mình sẽ thử một ít nui!"
Cậu bạn trai tiếp tục nói:
"Nhưng nếu cậu thích nước sốt chua chua ngọt ngọt, thì món này sẽ là lựa chọn hoàn hảo!"
"Cảm ơn cậu nhiều! Có vẻ như chúng ta sẽ có một bữa trưa ngon miệng đấy!"
Đã hỏi xong Phương Anh nhìn sang Linh Lan cười và nói:
Phương Anh nhìn Linh Lan và nói:
"Linh Lan ơi, mình gọi mì hải sản với nước sốt chua ngọt được không?"
Linh Lan với một nụ cười nhẹ:
"Dĩ nhiên, tớ sẽ gọi món đó cho"
"Cảm ơn cậu nhiều! Tớ biết cậu có thể gọi món ngon nhất ở đây!"
Linh Lan lắc đầu cười nhẹ:
"Không có gì đâu, chỉ cần chờ một tí thôi!"
Linh Lan cảm thấy vui khi được Phương Anh nhờ giúp và cô sẵn lòng giúp đỡ trong việc gọi món cho Phương Anh. Dù cảm xúc bên trong có chút phức tạp, nhưng cô vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và vui vẻ.