Editor: bownee00world
"Mày chọn cái gì đây?! Mẹ kiếp toàn rác rưởi!"
Cùng với tiếng gào thét dữ tợn, thiếu niên gầy gò ốm yếu đột nhiên bị đẩy mạnh vào bức tường lạnh lẽo ở đại sảnh.
Ngay sau đó, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, sàn nhà sáng bóng chịu một cú va đập mạnh.
Rầm!!
Mấy khối ngọc vừa cắt ra bay đến bên chân thiếu niên, mảnh vụn bắn lên và sượt qua chân Thư Bạch Thu.
Vì bị người trước mặt tức giận xô đẩy nên phần hông sau của Thư Bạch Thu cũng bị đập mạnh vào khung cửa sổ thô cứng.
Cơn đau dữ dội đột ngột ập đến mà không có chút giảm xóc nào.
"…"
Thư Bạch Thu cúi đầu, người khẽ run lên, không phát ra âm thanh gì.
Tuy nhiên, người trước mặt vẫn không có ý định dừng tay, ngược lại càng tức giận hơn.
"Tám mươi vạn! Tiền của ông đây đều đổ sông đổ bể chỉ vì một thằng ngốc như mày!"
Cố Nhất Phong càng nói càng tức điên, trên mặt tràn ngập ngang ngược và tàn bạo.
Cố Nhất Phong không có ý định hạ giọng, cộng với tiếng đồ va đập xuống đất ban nãy nên đã thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Rốt cuộc thì đại sảnh rộng lớn và tráng lệ này luôn có kẻ đến người đi.
Vườn Bích Ngọc đang diễn ra hoạt động mua bán đá thô, rất nhiều người đổ xô về đây, khu vực trưng bày một lượng lớn đá thô ở ngoài trời cũng chật ních người.
Hơn nữa, đã phát hiện có tảng đá trị giá hàng trăm vạn trong lô đá thô đặc biệt vừa được khai thác gần đây của vườn Bích Ngọc.
Vậy nên lượng người tham gia sự kiện lần này tăng lên gấp bội lần so với thường lệ.
Ồn ào trong đại sảnh đã thu hút rất nhiều sự chú ý, khách khứa vừa nhìn vừa nói chuyện với nhau.
Mặc dù không hiểu nguyên nhân cụ thể là gì nhưng ai cũng có thể đoán được đại khái từ lời nói của Cố Nhất Phong.
"Tám mươi vạn, ha ha, lại thêm một kẻ máu liều nhiều hơn máu não."
"Lời lỗ trong nghề này không phải là chuyện bình thường sao, đếch hiểu ồn ào cái gì vậy?"
"Này chắc còn cái nịt nên mới làm ầm như vậy…"
Mấy trợ lý đứng sau Cố Nhất Phong cũng biết không nên la hét ầm ĩ ở nơi công cộng, nhưng điều mà bọn họ biết rõ hơn chính là tính tình của cậu ấm này.
Lúc này ông chủ đang nổi giận.
Căn bản không một ai dám đứng ra khuyên can.
Mà lúc này, người hứng chịu toàn bộ lửa giận của Cố Nhất Phong, không ai khác là Thư Bạch Thu.
Thư Bạch Thu rất đẹp, là kiểu người đẹp đến mức cho dù có lẫn vào đám đông thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể lọt ngay vào mắt người nhìn.
Nhưng lúc này bởi vì cơn đau nhói sau hông nên Thư Bạch Thu không thể đứng thẳng được nữa, khuông mặt gầy gò xinh đẹp cũng cúi gằm xuống.
Thư Bạch Thu hơi khom người, lọn tóc ngắn mềm mại rũ xuống, hàng mi dài cong vυ't khẽ run lên, cả người run nhẹ, vẫn không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Nước da của thiếu niên tái nhợt như tờ giấy, người gầy trơ xương, chiếc áo hoodie trên người trông thùng thình và quá khổ thấy rõ.
Mà lúc này, bên cạnh Thư Bạch Thu còn có hai người đàn ông cao to vạm vỡ.
Hai người bọn họ rõ ràng không có ý bảo vệ sự an toàn của Thư Bạch Thu.
Mà chỉ đứng để đảm bảo Thư Bạch Thu sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Cố Nhất Phong.
Bị một đám người như vậy vây quanh, Thư Bạch Thu vốn đã gầy gò nay càng thêm nhỏ yếu.
Trong mắt người khác, cậu không khác gì chú gà con yếu ớt với bộ lông mỏng tang.
Trong tiếng xì xầm rõ mồn một của những người xung quanh, có rất nhiều người đồng tình với Thư Bạch Thu.
"Mất tiền là do mình chứ gây sự với con người ta làm gì."
"Trời ơi, tay của đứa trẻ đó đỏ chót rồi kìa, sẽ không bị thương đấy chứ?"
"Mấy thứ trên đất kìa, chỉ cần nhìn vỏ là biết ngay. Thằng này chắc là dân nghiệp dư rồi, đã vậy còn không biết xấu hổ mà giận chó đánh mèo lên người khác…"
Thiếu niên gầy yếu mặc một chiếc hoodie có mũ trùm đầu đơn giản và một chiếc quần jeans đã giặt đến bạc màu, bộ đồ thô ráp tương phản rõ rệt với quần áo chỉnh tề của khách khứa nơi đây.
Đứng giữa đại sảnh xa hoa tráng lệ, Thư Bạch Thu không khác gì sinh viên vô tình bước vào hội trường kinh doanh.
Ngược lại, Cố Nhất Phong, người vẫn đang lạnh giọng chất vấn Thư Bạch Thu, trông có vẻ hung ác hơn.
"Đã biết nơi này có đồ tốt nên mới gọi mày đến, vậy mà mày cũng không chọn được, cho mày ăn để làm gì chứ?!"
Trong lúc kích động, Cố Nhất Phong không nhịn được giơ tay lên, Thư Bạch Thu vốn đang im lặng khom người hơi run lên, theo bản năng rũ mắt xuống, quay đầu lại.
Nhưng dù là vì phản ứng chậm hay vì tay bị thương, thiếu niên lúc này thậm chí còn không nghĩ đến việc giơ tay lên để tự bảo vệ mình.
Đối mặt với những thương tổn, cậu dường như không có chút ý thức nào về việc bảo vệ bản thân.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Cố Nhất Phong đột nhiên reo lên.