Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 25: Nhân sâm biến mất rồi!

Nguyễn thị còn chưa hết bàng hoàng thì đã nghe thấy có người gọi cửa, bà ấy vội vàng đi ra ngoài nhìn xem.

Tống Anh đương nhiên không thể để Nguyễn thị một mình đối mặt, vội vàng đi theo phía sau, trong lòng cũng khá tò mò.

"Đại tẩu... Tẩu nói ruộng nhà ta xảy ra chuyện gì?" Nguyễn thị đi ra ngoài, vội vàng hỏi.

Người tới chính là một thôn phụ, vẻ mặt thôn phụ kia rất lo lắng: "Ngươi mau đi xem đi, hai huynh đệ Lý gia đang đánh nhau trên ruộng của nhà các ngươi, cũng không biết chuyện gì xảy ra với hai người này, đám mạ nhà ngươi mới gieo đều bị giẫm nát rồi!”

Chuyện liên quan đến mạ non, Nguyễn thị làm sao có thể do dự, vội vàng chạy ra ngoài.

Tống Anh cũng đi theo, không bao lâu đã đến trước ruộng nhà mình.

Chỉ thấy hai người Lý gia kia vẫn chưa tách nhau ra, có không ít nam tử vây quanh bọn họ, cố gắng can ngăn, kết quả là những cây mạ con mới trồng đều xiêu xiêu vẹo vẹo vì bị người khác giẫm lên.

Nguyễn Thị tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy! Đây là ruộng nhà ta!” Nguyễn thị xông tới.

Tống Anh gần như không kịp phản ứng, nhanh chóng tiến tới hỗ trợ, đẩy hai người ra xa.

Hai người đang đánh nhau, một là phụ thân của Lý Tiến Bảo, một là đại bá của Lý Tiến Bảo, Lý gia cũng không có phân gia.

Hai huynh đệ lại động thủ trên đất Tống gia nhà nàng, thật là hoang đường.

Nguyễn thị run rẩy nhìn đám mạ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng đau xót.

Nhà bà ấy không có nhiều đất đai, chỉ có một phần ba mẫu đất, bây giờ thì tốt rồi, cả một khoảng mạ lớn bị giẫm nát! Bao nhiêu cố gắng trước đó đều vô ích, cây giống tốt như vậy lại bị lãng phí, làm sao có thể không tức giận chứ!

"Hai huynh đệ các ngươi không thể thảo luận với nhau sao? Tại sao lại đánh nhau ở đây?" Gần đó cũng có người không nhịn được mà bực tức nói.

Thứ mà người nông dân coi trọng nhất ở vùng đất này là hoa màu, nhưng hai người này thì hay rồi...

Lý Tam phun ra một ngụm máu, sắc mặt có chút khó coi.

Lý Đại lại tức giận chỉ vào Lý Tam: "Các ngươi tự hỏi tên súc sinh này, vừa rồi hắn ta muốn làm gì!"

“Ta chẳng làm gì cả!” Lý Tam trừng mắt.

“Ngươi không chịu nói đúng không, ngươi không ngại mất mặt thì ta đây nói thay ngươi! Vừa rồi ta nhìn thấy Tam Nhi lén lút đến đây nên đi theo phía sau xem thử, ta nhìn thấy hắn ta cầm một ống trúc đựng trứng côn trùng thả vào trong ruộng của Tống Nhị gia!’ Nói tới đây, Lý Đại có hơi đỏ mặt, lại nói: "Ta đang định răn dạy hắn ta thì tiểu tử này đã lội nước xông vào trong ruộng mạ kia, ta sợ lúc hắn ta lội qua sẽ làm hỏng mạ nên sống chết ngăn cản, nhưng hắn ta lại nói ta cản đường phát tài của hắn, nói không thấy nhân sâm của hắn đâu!"

"Chúng ta đều là hàng xóm với nhau, ta đây làm đại ca, không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình làm ra chuyện xấu xa như vậy được!" Lý Đại lại nói.

"Nhân sâm?" Mọi người ngẩn người: "Lý Tam nhi, ngươi điên rồi à? Đó là ruộng lúa, trong ruộng lúa làm sao có thể mọc ra nhân sâm của nhà ngươi được?”

Lý Tam tức giận đỏ mắt.

Chắc chắn là có nhân sâm mà!

Hắn ta vừa thả trứng côn trùng xong thì nhìn thấy, đang định mang nhân sâm đi, ai ngờ đại ca đột nhiên túm lấy hắn ta, khi hắn ta mở mắt ra lần nữa thì nhân sâm đã biến mất rồi!

Người ta nói nhân sâm có thể chạy trốn, nhất định là bị đại ca dọa chạy mất!

Đại ca, tên ngốc này! Trong đầu vẫn còn nghĩ đến thanh danh tốt của mình mà không biết nhà bọn họ đã tổn thất bao nhiêu tiền bạc! Nhưng Lý Tam không dám nói mình thật sự đã nhìn thấy nhân sâm.

Dù sao thì…

Đây chính là nhân sâm đó, nếu bị người khác tìm ra trước thì phải làm sao bây giờ?!

Lý Tam vẫn im lặng.

"Lý tam thúc, thúc đã thả trứng côn trùng gì vào trong ruộng nhà ta?" Tống Anh nói.

Lý Đại thở dài: "Có thể là trứng của bọ ngựa, khoảng thời gian trước, mấy đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm, thu thập rất nhiều trứng côn trùng ở xung quanh, ta còn khen chúng nhận thức được việc trừ hại cho người nông dân.... Ai biết được hôm nay bị lão Tam lấy dùng.”