Không chỉ mạnh mẽ hơn, Tống Anh còn cảm thấy tốc độ hiện tại của mình cũng rất đáng sợ.
Bờ sông cách Tống gia một khoảng khá xa, nhưng sau khi chạy về nhà, Tống Anh thậm chí không hề thở gấp lấy một hơi, sắc mặt bình thường, chính nàng cũng cảm thấy không thể tin được.
“A Anh?” Nguyễn thị giật mình, vội vàng đỡ lấy thùng gỗ trong tay nàng, hai cánh tay bị kéo xuống vì thùng gỗ quá nặng, suýt nữa ngã xuống đất: “Sao lại nặng như vậy?!”
Tống Anh cười toe toét: "Nương, sân sau nhà ta còn chỗ trống không? Đây là giun mà con bắt được, mang về cho gà con ăn.”
Nguyễn thị bất đắc dĩ nhìn nàng: “Hài tử này, sao con có thể làm công việc nặng nhọc như vậy được? Nhìn tay con kìa, bẩn hết rồi, mau đi rửa tay đi!”
Tống Anh lại cười, không cần Nguyễn thị nhắc nhở, nàng cũng sẽ rửa mà!
Nguyễn thị nhìn thấy dáng vẻ vội vàng trở về nhà của nàng cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng chẳng bao lâu sau đã có người của Lý gia kéo đến đây.
Là Lưu thị, mẹ ruột của Lý Tiến Bảo, trong thôn có rất nhiều người mang họ Lưu, lúc ở nhà mẹ đẻ, Lưu thị ở hàng ba, gả vào Lý gia cũng là thê tử của tam phòng, vậy nên người khác hay gọi bà ta là Lưu tam tẩu hoặc là Lưu tam nương.
Lưu tam nương có dáng người tròn vo, vẻ mặt phúc hậu, đây cũng là điều hiếm thấy ở trong thôn.
Bà ta chống hông, đứng trước cửa chính của Tống gia, chưa nói gì đã bắt đầu mắng chửi: “Tống Anh đâu? Con điếm Tống Anh nhà ngươi mau ra đây cho ta! Uổng công ta lúc đầu còn cảm thấy ngươi rất tốt, không ngờ ngươi lại là cái loại tiện nhân lòng dạ độc ác như thế. Khốn kiếp! Dù sao thì con trai ta và ngươi cũng cùng nhau lớn lên, ngươi có thể không có lương tâm như vậy sao? Tống Anh, ngươi ra đây cho ta! Nếu như con ta mà xảy ra chuyện gì, ngươi xem ta có lột sạch da trên người ngươi không!”
Nguyễn thị vừa nghe thấy liền lật đật chạy ra.
Tống Anh cũng đoán trước sẽ có người của Lý gia tới, nhưng không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy.
Lưu tam nương to tiếng như vậy đã thu hút không ít thôn dân kéo tới.
Mặc dù hai ngày nay đang là vụ đông xuân nhưng cũng không thể ngăn cản được chuyện dân làng ra đây góp vui, nhất là mấy lão bà tử suốt ngày ở nhà với tiểu tức phụ mới gả vào cửa, không có việc gì làm, ở nhà mãi cũng chán nên thích nhất là xem náo nhiệt.
“Mọi người đến đây mà xem đi! Đứa con hoang này cứ bám lấy con trai ta không chịu buông, vừa rồi bày tỏ tình cảm không thành nên động thủ với con ta, hiện tại con ta vẫn đang nằm trên giường gào khóc kia kìa! Trời ơi là trời! Nếu bảo bối nhà ta xảy ra chuyện gì bất trắc, ta biết phải sống làm sao đây!” Lưu tam nương tiếp tục gào to.
Thật ra Lưu tam nương cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ biết là sau khi con trai được khiêng về nhà, luôn miệng nói rằng chính Tống Anh đã đánh mình.
Mặc dù bà ta cảm thấy rất kì lạ nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt con trai tái nhợt vì khó chịu, trong lòng lập tức hoảng sợ, sợ con trai sinh bệnh nên chạy tới Tống gia trước tiên.
Nếu như con trai thật sự mắc bệnh nghiêm trọng, vậy thì cũng dễ giải thích là tại Tống Anh lây bệnh cho hắn ta!
Ban đầu, nha đầu này cứ bám dính lấy Tiến Bảo không chịu buông ra, hiện tại phải giáo huấn nàng ta một trận nên hồn!
“Lưu thị, ngươi nói bậy bạ gì thế!” Nguyễn thị tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Bên phía Tống gia, vì chuyện xảy ra lúc sáng nên trong lòng Diêu thị vẫn còn bực bội, vậy nên chỉ đứng trước cửa sổ xem náo nhiệt, không định ra mặt giúp đỡ.
Tam phòng vẫn đang làm việc ngoài đồng, vốn dĩ Nguyễn thị cũng giúp tam phòng một tay, nhưng mà giờ đã trưa rồi nên quay về nấu cơm, còn tứ phòng…
Tiểu Diêu thị tứ phòng có mối quan hệ thân thiết với đại phòng, luôn ở chung một phe, bây giờ cũng trốn trong nhà chăm con cái.
Lão gia tử và lão thái thái cũng mới ra ruộng phụ giúp tam phòng, không có ở đây.
Chỉ còn một mình Nguyễn thị cô đơn lẻ bóng, không có ai giúp đỡ, thấy con gái mình bị sỉ nhục mà hai mắt đỏ hoe.
“Lưu tam thẩm, thẩm đang nói gì vậy? Lúc nãy ta đào giun ở bờ sông, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tiến Bảo nằm trên mặt đất, gào khóc thảm thiết, lúc đó ta rất sợ hãi, vội vàng chạy đi tìm người, sau đó mới đưa hắn quay về, xem như là ta đã cứu hắn một mạng, tại sao thẩm… lại chạy tới đây quở trách ta thế?” Tống Anh không hề nóng nảy hay tức giân, vẻ mặt có hơi oan ức.