Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 9: Quái vật xấu xí vẫn chưa chết

Tống Anh cũng không phải kiểu người tốt bụng như vậy, là Hầu phủ gián tiếp hại chết nguyên chủ, Lý Tiến Bảo trực tiếp gϊếŧ chết Tống Anh.

Thù này nhất định phải báo!

Chỉ là làm cho cha mẹ và ca ca nàng lo lắng cũng không phải là ý hay, đợi đến khi nàng đã quen với tình hình ở đây rồi tính sổ với Lý Tiến Bảo cũng chưa muộn.

Tống Kim Sơn im lặng một lúc, hai mắt Nguyễn thị lại đỏ lên, thái độ của Tống Tuân thì khá hơn một chút, nhìn nàng rồi nói: “Muội cứ yên tâm dưỡng thương nhé.”

Tống Anh tươi cười, cố gắng phá tan bầu không khí u ám này: “Cha nương, con ở nhà cả ngày cũng không có chuyện gì làm, ngày mai con ra đồng với cha nương được không?”

“Không được! Hôm nay suýt nữa thì con đã…”

Nguyễn thị còn chưa nói xong, Tống Anh đã vội vàng ngắt lời: “Bây giờ con đã thông suốt rồi, nếu như sau này còn có người bắt nạt con như vậy, con nhất định sẽ nhặt đá lên chọi họ trước, đến lúc đó, nếu như con gây ra họa lớn thì mọi người đừng trách con nhé! Con tuyệt đối sẽ không để mình phải chịu ấm ức nữa. Được không?”

Hai vợ chồng Tống Kim Sơn vẫn chưa bằng lòng lắm.

Tống Tuân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Muội muội ở nhà một mình nên chán lắm à?”

“Vâng.” Tống Anh lập tức gật đầu: “Ở nhà chỉ có một mình muội, lại không có việc gì để làm, vậy nên lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.”

Nàng vừa thốt ra lời này, Nguyễn thị liền hiểu.

“Như vậy đi, con cứ ở nhà mấy hôm nữa nhé, ngày mốt cha con phải đi khiêng đồ, ca ca con… cũng muốn qua thị trấn bên kia kiếm việc làm. Hôm nay mới trồng hoa màu trên ruộng xong, mấy ngày nữa cần phải làm cỏ, đến lúc đó con đi cùng với nương, được không?” Nguyễn thị lập tức nói.

Nhà chỉ có một phần ba mẫu đất, thực ra cũng chẳng có việc gì để làm.

“Nếu như muội muội cảm thấy buồn chán thì có thể nhổ ít cỏ dại cho gà ăn.”

Tống Tuân nói thêm một câu.

Thực ra trong nhà cũng có ít thứ vụn vặt đủ cho gà ăn, nhưng gà là loài ăn tạp, nếu muội muội thấy chán thì làm ít việc nhẹ nhàng cũng được.

Mặc dù mẫu thân có ở nhà nhưng đôi lúc cũng phải sang ba phòng còn lại giúp một tay.

Tống Anh vội vàng gật đầu.

Tống Anh còn sợ rằng vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà bọn họ không bao giờ cho nàng ra ngoài nữa.

Tống Tuân nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt tối sầm: “Cha, mấy ngày trước con nghe bằng hữu nói, ở tiệm thuốc bên phía Dung Thành có bán thuốc trị sẹo ngoài da rất hiệu quả, chúng ta tiết kiệm ít tiền, khi nào đủ thì mua cho muội muội nhé.”

Tống Anh sờ sờ mặt mình: "Ca, thuốc đó đắt lắm, muội không quan tâm mặt mình như thế nào đâu, hơn nữa sau này muội cũng sẽ kiếm tiền!”

Nàng có kí ức của nguyên chủ, đương nhiên biết thuốc trị sẹo ngoài da đắt tiền thế nào!

Trên mặt nàng không có nhiều vết thương, chỉ có ba vết, nhưng mỗi vết đều rất sâu, lúc đó nguyên chủ rất muốn sống sót nên đã ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Có một vết sẹo trên trán, hai bên má mỗi bên một vết, nhìn khá cân đối.

“Dù có đắt bao nhiêu thì cha và ca ca con cũng nhất định sẽ kiếm đủ!”

Tống Kim Sơn lập tức bày tỏ lập trường của mình.

Tống Anh im lặng một lúc.

Để không gây áp lực cho họ, có vẻ như nàng sẽ phải nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền hơn trong tương lai.

Tốt nhất là nàng nên tự tìm cách chữa trị khuôn mặt này. Nàng cũng là nữ nhân, chẳng có lí do gì mà không yêu cái đẹp, hơn nữa, nếu người nhà vẫn nhìn thấy gương mặt này, hẳn là sẽ nhớ về chuyện thương tâm của con cái, như vậy không hay lắm.

Một gia đình bốn người ngồi vào bàn và cùng nhau thưởng thức bữa tối đơn giản.

Bữa ăn rất đơn giản, mẹ chuẩn bị cho nàng một quả dưa chuột và một quả trứng, cùng một đĩa đậu hũ hầm với rau rừng, thức ăn chủ yếu là bánh bao làm từ bột mì và cháo loãng, bánh bao hấp có hơi cay. Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi xuyên không tới đây, Tống Anh ăn không quen nhưng có thể cố gắng thích nghi.

Sau đó, Tống Anh khép cửa ở trong nhà hai ngày.

Nguyễn thị thấy tâm trạng của nàng khá tốt, đến ngày thứ ba mới cho nàng ra ngoài hóng gió.

Nhưng mà Tống Anh vừa ra khỏi nhà, một đứa trẻ xấu xa đã hét lên về phía này: "Đồ quái vật xấu xí nhà ngươi còn chưa chết à!"