Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 7: Ánh sáng vàng rất quan trọng

Tống Anh mơ hồ cảm thấy không gian này có liên hệ với nàng, như thể nàng đã biết rõ về chiếc bình ngọc này.

Vì vậy, trong lòng nàng rất chắc chắn rằng tất cả mọi thứ trong không gian đều không hề nguy hiểm với nàng, mà hồ nước này là thứ tốt, hình như…

Tống Anh nhíu mày, hình như nước trong hồ có thể dùng để tưới tiêu?

Nhận thấy tác dụng của thứ này, Tống Anh thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay lại nhìn một vật khác trong không gian, đó là một cái cây, trông giống như một cái cây khô héo.

Trên cây không có lá cây, chỉ có một quả, quả kia tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như là đang dụ dỗ Tống Anh tới ăn nó.

Tống Anh cũng làm như vậy, tới khi đưa hết vào miệng, Tống Anh mới phục hồi lại tinh thần, hơi ảo não, không ngờ rằng mình không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, thực sự bị loại trái cây đó mê hoặc.

Nhưng bây giờ nàng đã ăn hết rồi...

Trái kia vừa vào miệng liền tan ra, một luồng sức mạnh dâng tràn trong cơ thể.

Một lát sau, Tống Anh cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đầu óc minh mẫn, ngoài ra...

Tống Anh giơ tay lên, phát hiện trong lòng bàn tay phải của mình lóe lên một luồng ánh sáng màu vàng, sau đó biến mất trong nháy mắt, nàng lắc tay nhưng không thấy có động tĩnh gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết… ánh sáng vàng này rất quan trọng.

Tống Anh cũng không dám nghĩ nhiều, trong không gian này chỉ có cây cối và một cái hồ do nước trong bình ngọc nhỏ giọt tạo thành, mà bên ngoài, không thể để Nguyễn thị phát hiện nàng đã mất tích.

Trong đầu Tống Anh đang nghĩ cách thoát ra ngoài, ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu, nàng liền xuất hiện trở lại trong phòng.

Trong lòng ngay lập tức hiểu rõ.

Xuyên không tới đây, dù khuôn mặt của nàng đã bị hủy hoại, sẽ trở thành nữ tử lớn tuổi chưa được gả đi ở trong thôn này, Nhưng bây giờ nàng đang sở hữu một không gian hữu ích như vậy, trong lòng Tống Anh thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng và bình ngọc giống như "tâm linh tương thông", mặc dù không biết chính xác nước trong hồ sẽ có tác dụng gì đối với việc tưới cây, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng, nó sẽ có lợi vô hại!

Phụ mẫu khỏe mạnh, ca ca yêu thương, làm một cô gái nông thôn giản dị cũng không tồi.

Trong lòng Tống Anh cảm thấy rất vui..

Không đến nửa canh giờ sau, Tống Kim Sơn và Tống Tuân lần lượt quay lại.

Tống Anh vốn cảm thấy cơ thể lâng lâng, nhưng sau khi ăn xong loại quả kia lại cảm thấy sảng khoái và khỏe khoắn, cho nên cũng xuống giường sớm, chỉ tiếc rằng Nguyễn thị thương nàng, thật sự không cho nàng phụ giúp nấu cơm.

Tống Anh cũng biết là không vội được, vậy nên ngoan ngoãn ngồi đợi theo ý của Nguyễn thị.

Tống Kim Sơn là một nam nhân trung niên khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, tướng mạo đôn hậu, thân hình cao lớn, nhìn có vẻ cường tráng, trước khi ở riêng, hắn và tam thúc nắm quyền canh tác đất đai trồng trọt lao động trong nhà, cho nên sức khỏe cũng rất tốt.

Bây giờ đã phân nhà, Tống Kim Sơn tìm được công việc chân tay khiêng vác ở bến tàu, mấy ngày nay phải cày cấy trồng trọt nên mới trở về nhà.

Quần áo của hắn cũ kỹ ố vàng, đôi mắt sau khi nhìn thấy nàng lại rất nhẹ nhàng: "Sắc mặt nha đầu không tệ, buổi chiều ngã một cái đã dọa nương con sợ, bây giờ thế nào rồi?”

Tống Anh vội vàng lắc đầu: "Cha, bây giờ con không đau một chút nào cả.”

Nhưng cả ba người trong nhà đều không tin lời này.

"Cha, con vừa ra ngoài hỏi bọn trẻ bắt nạt muội muội con, chuyện hôm nay đúng là có người sai khiến." Tống Tuân uống một ngụm nước, sau đó mở miệng nói.

Vừa nói xong lời này, Tống Kim Sơn vừa ngồi xuống lại đứng lên ngay lập tức, trừng mắt: "Là ai!?"

Bình thường, Tống Kim Sơn lúc nào cũng làm việc rất ôn hòa, hắn cũng không phải là người nói nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nóng tính.

“Tiểu tử Lý gia kia." Tống Tuân nói.

Tống Kim Sơn nhướng mày.

Tiểu tử Lý gia, đó không phải là Lý Tiến Bảo sao?!

Tống Anh suy nghĩ một chút, lục lọi những kí ức về Lý Tiến Bảo từ trong trí nhớ.