Nếu không nhờ có chuyện xảy ra trước đó, có lẽ nguyên chủ đã cảm thấy không được thoải mái lắm khi sống trong căn nhà này. Bởi vì bọn họ rất cố kỵ thân phận thiên kim tiểu thư của nàng, không dám sai bảo quá nhiều, thậm chí lúc nói chuyện cũng có vài phần xa cách. Trước đây, nguyên chủ có cảm giác mình hoàn toàn giống như một người xa lạ.
“Nương ơi, người đừng làm con khóc theo mà.” Tống Anh nói.
Nguyễn thị lau nước mắt.
“Được rồi, nương sẽ không khóc nữa, sau này nương sẽ không để cho A Anh của ta phải chịu ấm ức nữa.” Nguyễn thị vội vàng nói: “Ta xuống bếp một lúc, cha con sắp về rồi, con nghỉ ngơi cho tốt nhé, một lát nữa nhà ta ăn cơm.”
Tống Anh gật đầu.
Nguyễn thị vừa đi, gian nhà liền trở nên trống vắng.
Lúc này, Tống Anh mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh.
Căn phòng này khá tối, bởi vì là phòng phía Tây nên khi ngủ cũng không thoải mái lắm. Trước cửa sổ là khoảng sân chung của đại gia đình Tống gia, rất dễ bị người ta nhìn lén.
Sau này có cơ hội nhất định phải xây lại một căn nhà khác.
Tống Huân đã mười bảy tuổi rồi, đến bây giờ vẫn không dám để mắt đến người khác, căn bản là vì trong nhà không thể chứa thêm người.
Tống Kim Sơn, Nguyễn thị, thậm chí cả Tống Huân, thật sự khiến nguyên chủ không nói nên lời.
Mặc dù thôn Hạnh Hoa cách kinh thành khá xa nhưng cũng là một ngôi làng nhỏ cạnh huyện Dung Thành. Giao thông thuận tiện, cũng coi như là giàu có và đông đúc, người dân đối xử với con gái mình cũng không quá hà khắc, nhưng mà được đối xử như nguyên chủ thì không nhiều lắm.
…
Thậm chí, chính nàng còn cảm thấy ghen tị với cuộc sống trước đây của nguyên chủ, kiếp trước, khi nàng lên bảy, cha mẹ và ông bà nàng đều đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, bởi vì nàng đang ở trường nên mới may mắn sống sót.
Sau khi họ hàng thân thích phân chia tài sản của cha mẹ để lại, nàng bị đưa đến trại trẻ mồ côi.
Nhưng khi nàng mười tuổi, nàng lại tự mình quay trở về, bởi vì một thứ…
Đó là bảo bối gia truyền của Tống gia nàng, một bình ngọc ngưng tụ, bình ngọc này vô cùng thần kì nhưng chỉ to bằng ngón cái, nghe đồn rằng trước đây trong bình ngọc có thể ngưng kết ra một chất lỏng thần kì, đương nhiên đây chỉ là tin đồn mà thôi.
Nhiều năm qua, nàng luôn đeo chiếc bình ngọc này bên người, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa thấy bên trong ngưng tụ ra cái gì.
Nàng cũng không ngốc, giấu kĩ chuyện này, cố gắng sống đến tuổi trưởng thành trong sự giám sát của họ hàng, sau này dựa vào năng lực của bản thân để trở thành học trò cưng của các giáo sư ở viện nghiên cứu. Những người đó không thể làm gì nàng được nữa.
Sở dĩ nàng xuyên không tới đây cũng là vì bình ngọc này.
Có một ngày, bình ngọc thật sự ngưng tụ ra thứ gì đó!
Nàng đang định nghiên cứu thành phần ngưng tụ thì trái tim bắt đầu đập rộn ràng không thể giải thích được, vừa mở mắt ra đã thấy mình ở nơi này.
Nàng đến đây, không biết thế giới nguyên bản sẽ như thế nào, cũng không biết giáo viên của nàng có phát hiện ra điều kì lạ về chiếc bình ngọc hay không…
Bình ngọc…
Haizz, dù sao đó cũng là bảo bối gia truyền của gia tộc này, nếu có thể mang theo nó đến đây thì tốt quá.
Đang nghĩ ngợi, khung cảnh trước mắt Tống Anh đột nhiên lóe lên!
Tống Anh sửng sốt một lát.
Dụi dụi mắt, nàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, trước mặt là một hồ nước nhỏ, khói từ trong hồ cuồn cuộn bốc lên, nàng mơ hồ nhìn thấy một bình ngọc lớn nằm nghiêng trong làn khói, nước ở trong bình không ngừng chảy ra, rơi xuống hồ nước giống như tiên cảnh!
Xung quanh chỉ có một cái cây, bốn phía không có gì khác, chỉ có một khoảng đất trống rộng khoảng 100 mét vuông.
Đây là nơi nào?
Tống Anh ngây người một lát, sau đó hai mắt sáng lên: Không gian?!
Mặc dù bình ngọc trên hồ lớn hơn rất nhiều nhưng rõ ràng giống hệt với bảo vật gia truyền của nhà nàng!
Vì thế……
Bình ngọc thật sự đi theo nàng ấy sao? Không những thế, nó còn trở thành bảo bối thϊếp thân?
Trước đây, Tống Anh chỉ mãi học hành nhưng cũng từng nghe nói đến các kiểu bàn tay vàng trong tiểu thuyết, nàng lập tức trở nên hứng phấn, không khí trong không gian này đặc biệt trong lành, làm cho thể xác và tinh thần vô cùng thư thái… Còn hồ nước kia… gần giống như là chất lỏng ngưng tụ ở kiếp trước, kết cấu hơi sền sệt…