Long Thái Tử Báo Ân

Chương 51

Chương 51
Đợi Vương Bồi nói xong điện thoại từ trên lầu đi ra, vừa cúi đầu thì đã nhìn thấy tường giấy bị xé nát tan tành, bỗng thấy buồn cười quá nhịn không được ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó thì đem thu dọn đống giấy vụn nằm rải rác khắp nơi rồi bảo Tiểu Vũ ngày mai cho người tới chỉnh sửa lại.

Chiều hôm sau, Vương Bồi phải đi coi thi, đã đến trường học từ sớm. Phòng học phía nam của trường không có máy sưởi, toàn bộ mùa đông giám thị đúng là như bị khổ sai vậy, các vị giáo viên lão làng nếu thấy trốn được là trốn luôn, Vương Bồi còn ít tuổi thì bị nắm hàng đầu, lại là cuối kỳ nên bị xếp vào danh sách, chuyện này làm cô buồn bực mãi không thôi.

Nhưng hôm nay giám thị lại vô cùng vừa ý, mới phát bài thi xong đi xuống thì một giám thị đồng nghiệp khác bí mật đến gần cô nói nhỏ: “Chuyện này, cô đã nghe thấy gì chưa? Sáng nay có một tin cực kỳ nhé, nhưng lại làm tôi vui chết lên được”

Vương Bồi bỗng chốc cảm thấy hứng thú. Vì thế hai người trốn ra phía sau lớp học, cứ hạ giọng to nhỏ nói chuyện.

“Hứa Văn Văn kia cô biết chứ? Ôi, sáng sớm nay, lúc đi làm giám thị, bỗng dưng cô nàng đánh một loạt rắm, vừa thối lại vừa vang rõ to, làm cho bọn học trò ai ai cũng đều hôn mê cả —“ cô còn chưa nói xong, Vương Bồi đã cười đến suýt nghẹn, che miệng cười đến đỏ ửng.

Lúc đang thi, trong phòng học rất là im lặng, cả một chút gió thổi cũng nghe rất rõ. Thế mà Hứa Văn Văn này __ không biết buổi sáng có đúng là ăn phải khoai lang không nhỉ?

Bản thân người giáo viên kia cũng nhịn không được cười, cười không ngừng, đến cả nói chuyện cũng nói không được nữa, giọng đứt quãng từng khúc tiếp tục tán chuyện, “Mà….trong lúc đang giãy chết….thì hiệu trưởng Đổng ….lại đang đi kiểm tra tới nữa…”

Ôi! Vương Bồi bịt miệng lao vụt ra khỏi phòng học, chuyện này…..Sao lại có vẻ giống Côca thế không biết? Toàn trường đại học J, đến cả lão Đổng lúc nào cũng nghiêm khắc, cổ lỗ sỹ kia, chẳng bao giờ biết cười kia, thế mà còn đúng lúc lại bị ông ấy bắt gặp, không biết là ông già này có biết cười không nữa, hay là vẫn không cười tý nào đây.

“Vậy….Sau đó thế nào?” Cười một trận vỡ bụng, Vương Bồi cố gắng lắm mới kìm nén được giọng, cứ ôm bụng nhịn không được lại hỏi tiếp.

“Cô ta còn có thể nói gì được đây?” Bị đồng nghiệp chế nhạo, “Chả nhẽ cô ta còn có thể nói được, tiểu Hứa nha, sau này buổi sáng ăn khoai lang thì cũng đừng có nghĩ chuyện đi làm nhé. Nhưng mà ông ấy cũng hơi quá nhé, vị kia làm sao có thể là người bình thường đứng yên được, cứ thản nhiên xoay người bước đi. Đáng thương nhất vẫn là vị giám thị không may được phân coi thi cùng Hứa Văn Văn kia, bị mùi hương kia làm cho không nói được lại bị nghẹn cười ôm bụng chắc chết quá, thế mà ông Đổng vẫn đứng đó, cũng không dám cười tý nào….”

Vương Bồi nằm úp sấp trên mặt bàn cười rung cả người, cô nhớ lại thời còn học đại học cũng có gặp được chuyện này, lại cũng là thời điểm thi cử, nhưng đó lại là một giáo viên nam, người ta mới đánh rắm nho nhỏ thôi đã làm cho các cô phải cười mất bốn năm. Thế mà Hứa Văn Văn này – chắc là trở nên nổi tiếng nhất trong trường Đại học J rồi, chắc phải kéo dài tới mười năm ấy chứ, chỉ có dài không thể ngắn hơn!

Tuy nói…cười sau lưng người ta hình như cũng không phải chuyện hay ho gì, nhưng mà….cũng hết giận rồi ha!

Cũng là bởi vì chuyện này mà hai tiếng trôi qua thật mau, đã nhanh chóng tới lúc hết giờ thì hiệu trưởng Đổng đi tuần sát, Vương Bồi vừa nhìn thấy khuôn mặt trang nghiêm của ông bỗng không nhịn được cười, đến mức mặt đỏ bừng, cả người run run. Ông Đổng đoán chừng cũng biết là chuyện gì, nên đứng ở cửa liếc mắt xa xa nhìn, rồi lập tức bước đi.

Trên đường về nhà, Vương Bồi vẫn còn vui lắm, nhưng đi được một đoạn cô mới phát hiện ra có chuyện không thích hợp lắm. Giữa trưa hôm qua, Ngao Du lén nghe ngóng chuyện cô đang oán giận gì đó, hôm nay Hứa Văn Văn làm trò cười, có phải chuyện này xảy ra lại khéo trùng hợp thế không?

Cô lại càng cảm thấy không thích hợp nữa, Ngao Du muốn làm những chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu, lần trước Trần Cương không phải là chân bị gãy xương sao? Anh ấy còn thành thực nhận tội nữa kìa, lại còn đắc ý là tuyệt không để lại dấu vết nào. Nếu thực là anh, vậy anh đối với Hứa Văn Văn như thế là quá khách sáo rồi – nhưng chắc chắn Hứa Văn Văn lại không nghĩ như thế.

Cả buổi chiều cô nàng cũng không thấy đi làm – đấy là do đồng nghiệp nói vậy, hơn nữa, nghe nói là mãi cho tới lúc nghỉ thì cô nàng cũng sẽ không xuất hiện nữa. Coi như cô nàng có vận khí tốt còn trùng vào thời gian nghỉ, nếu không thế, không biết phải mất bao lâu mới dìm chuyện này xuống được. Vương Bồi lại nhịn không được cười sung sướиɠ một hồi.

Thì ra chuyện Côcacôla như thế, một người vui không bằng nhiều người cùng vui, Vương Bồi lập tức liền gọi điện thoại ngay cho Chu Bách Đình báo tin – bởi vì nhà cô nàng còn có đứa bé không thể đi làm giám thị được, nghe chừng lúc này tin tức vẫn chưa tới đi.

Hai phụ nữ xấu tính lại tiếp tục đem chuyện Hứa Văn Văn ra cười vui vẻ, đợi lúc Vương Bồi về tới nhà, tự dưng lại cảm thấy vừa mệt vừa đói. Xem ra thì cười cái gì cũng là một chuyện hao tốn sức lực ghê gớm.

Vì chứng minh chuyện mình đoán là đúng, Vương Bồi còn hỏi dò khắp nơi kết cục chuyện của tên đàn ông kia. Nhưng ngày đó cô cũng không yên lòng, chỉ mơ hồ nhớ rõ tên đê tiện kia tên là Mã Dũng gì đó, còn ở đâu thì lại không rõ cho lắm. Gọi vài cuộc điện thoại xong, vẫn không có tin tức gì. Nhưng thực ra lúc gọi điện thoại tự dưng cô lại nhớ tới Chu Tích Quân đến đây – Ngao Du chắc chắn sẽ không xuống tay với anh ấy đâu!

Cô lo lắng quá mới gọi điện thoại cho Chu Tích Quân, biết sáng nay trừ chuyện anh bị thủng săm ra thì vẫn mạnh khoẻ như thường. Vương Bồi lúc này mới có chút yên tâm.

Tới tối cô làm bít tết, ăn cùng với rượu vang, ăn uống vô cùng thích thú. Ăn uống no nê xong, cô mới nằm trên sofa xem tivi, một lúc sau có tiếng chuông cửa reo.

Vương Bồi tiến đến mắt mèo ở cửa nhìn ra thì nở nụ cười. Ngao Du chính là đang muốn tìm manh mối, căng tai ra nghe ngóng ở cửa vậy. Nghĩ ngợi một lúc vương Bồi vẫn cứ mở cửa, người ta lại đổ rụp xuống, phụng phịu hỏi: “Sao thế?”

Ngao Du hé ra khuôn mặt đen cười hì hì, càng nói càng cười loé sáng, “À….Tôi có chuyện muốn nói cùng cô”

“Nói đi” Vương Bồi thấy không đúng nhíu nhíu mày, đứng chắn cửa, khoanh tay, trông bộ dạng không kiên nhẫn chút nào.

“Tôi…chuyện kia…với bức hoạ kia không phải là cùng một người” Ngao Du khẽ cắn môi, trông rất lúng túng, “Chúng tôi là sinh đôi! Đó là anh của tôi, cô không phát hiện ra sao, vẫn có chút không giống nhau”

“Vậy ha” Vương Bồi có vẻ hiểu gật gật đầu đồng ý, “Anh của anh so với anh trắng hơn, bộ dạng đẹp trai hơn anh”

Ngao Du tức đến nổ mũi, nghẹn họng nhìn trân trân không nói được gì, mãi một lúc sau, vẻ mặt mới ảo não, cào cào tóc, “Tôi cũng biết một chút Ngao Du, không biết quan hệ của cô với anh ấy, nhưng anh tôi thì lại có vẻ rất thân. Vì thế…chuyện này…tôi theo đuổi cô, không có liên quan gì đến anh ấy hết”

“Được rồi, anh nói xong chưa?” Vương Bồi nhìn anh cười cười, bỗng lùi ra sau vài bước, đóng sập cửa lại. Bước vào phòng, cô mới ôm bụng cười bò lăn bò toài. Ngao Du này – sao lại ngốc nghếch đến thế không biết? Cũng không biết là làm sao lại sống cho tới tận giờ chứ.

Nghĩ đến đây, Vương Bồi bỗng như nhớ ra một chuyện, Ngao Du….Có được không? Cô suy nghĩ cẩn thận rồi cuối cùng phát hiện ra mình đem chuyện nhỏ biến thành phức tạp đến mức thống khổ như vậy làm gì, cứ đơn giản là dẹp chuyện này sang một bên, lôi giấy bút ra, tiện tay vẽ linh tinh.

Hôm sau, Vương Bồi không phải đi coi thi nên ngủ thẳng tới tận chín giờ mới rời giường, kết quả bị tiếng chuông điện thoại mà Chu Bách Đình gọi tới mới tỉnh, “Bồi Bồi à…” Giọng Chu Bách Đình nghe có vẻ rất nôn nóng, lo lắng, “Anh mập nhà mình bị tai nạn xe rồi, mình phải chạy tới bệnh viện ngay. Nhưng ở nhà còn con gái nữa, cậu có thể giúp mình trông nó một lúc được không”

Vương Bồi không kịp nghĩ ngợi gì nhanh chân rời giường lớn tiếng hỏi: “Bây giờ thế nào? Đừng có lo quá nhé? Mình sẽ tới nhà cậu ngay”

“Không cần đâu, mình đã đỗ xe dưới lầu rồi. Cậu cứ xuống lầu đón con bé là được”

Vương Bồi cả giầy cũng không kịp xỏ, lao vào toilet rửa mặt, khoác áo ngủ vào rồi lao xuống lầu. Quả nhiên Chu Bách Đình cũng đã đưa xe em bé cùng với một bao gì đó đứng ở dưới, “Đây là sữa nè, tã giấy nè, một vài thứ linh tình nữa, còn có cả khăn ướt. Mình vội quá, cứ vơ thật nhiều thứ như thế. Cậu trước tiên giúp mình trông một lúc, lát nữa mình đi chưa về được ngay, lại còn phải xem xem anh mập có sao không nữa”

“Được rồi” Vương Bồi bảo, “Cậu vẫn không yên tâm với mình hả” Tuy cô chưa sinh con nhưng từ lúc Mộc Tử xuất hiện, cô cũng thấy Chu Bách Đình chăm con nhiều như thế nào, lại còn giúp thay tã, tắm rửa, ôm bế.

Chu Bách Đình thực sự lo cho Trần Quỳ ở trong bệnh, chỉ nói vài câu thì vội vã rời đi. Vương Bồi ôm lấy xe em bé có Mộc Tử bên trong đi lên lầu, bạn nhỏ không biết có chuyện gì xảy ra, thấy đến một chỗ mới lại còn vô cùng vui thích.

Lúc mở cửa thì Ngao Du đối diện cũng mở cửa, nghiêng đầu, mặt tò mò nhìn Mộc Tử chằm chằm. Vương Bồi nghĩ ngợi xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với anh. Đầu tiên là Ngao Du sửng sốt, sau đó thì lập tức có phản ứng chào hỏi Vương Bồi, rồi lập tức vội vàng chạy lại gần.

“Con gái nuôi của tôi” Vương Bồi chỉ đạo anh, “Lát nữa tôi sợ có nhiều việc làm không xuể, anh cũng đến giúp đi”

“Nói nhiều quá!” Ngao Du vui mừng tới mức choáng váng, bỗng chốc xoay người bế lấy Mộc Tử, tay kia thò ra đẩy chiếc xe vào phòng. Ôi đại lực sỹ này, lúc cần nhất lại có chỗ dùng.

Tuy Mộc Tử còn bé nhưng cũng biết phân biết đẹp xấu, khuôn mặt hiện giờ của Ngao Du hơi đen chút nhưng đường nét cân xứng không chê được, ánh mắt sáng, lông mi dài cong, lúc cười lên còn mang theo vẻ đơn thuần ngây thơ, bé Mộc Tử rất là vui, cứ cười ha ha, tay đưa ra sờ sờ mặt Ngao Du, lúc nhẹ lúc nặng

Từ lúc Mộc tử mới sinh ra tới giờ, Vương Bồi lúc nào cũng ở bên bé nên cô bé kia vui đùa chuyện gì trong lòng cô rất rõ – không phải thấy trên cổ, trên mặt Chu Bách Đình kia đều là dấu vết của con nhóc này hay sao, hiện giờ cô cũng không dám mặc áo cổ thấp.

Quả nhiên, lúc đầu Ngao Du còn cười ha ha ngây ngô nhìn bé, giây sau thì đã bị móng vuốt của bé cào cho thét chói tai, “A..” vẻ mặt anh đau khổ ngoái đầu ra xa, vừa không ngừng đưa bé Mộc Tử vào lòng Vương Bồi, vừa tức đến mức kêu la không ngừng, “Này….Con bé có phải yêu quái không đấy, sao lại thích phá rối thế, còn cào người nữa. Cô xem xem này, cô xem xem này…”

Vẻ mặt anh vừa cầu xin, vừa chỉ vào vết máu trên mặt tố khổ với Vương Bồi, trông ấm ức đáng thương vô cùng, “Đã chảy máu rồi!”

“Có gì đâu, nhìn không thấy nha” Vương Bồi trợn mặt nói dối, “Em bé mới có mấy tháng, đều vậy cả. Anh là một người đàn ông, cho dù có bị đánh gẫy răng chảy máu thì cũng chịu được, lại bị một đứa bé cào một tý mà đã kêu đau ầm ĩ rồi”

Ngao Du lập tức im bặt. Chẳng qua là vẫn còn ấm ức sờ sờ mặt, trên đời này anh có bao giờ bị người ta làm chảy máu đâu, hôm nay tự dưng lại bị một nhóc mấy tháng tuổi cào, thật đúng – quăng chết người ha.