Chương 16
7 giờ sáng, Vương Bồi bị tiếng chân đi đi lai lại ở bên ngoài đánh thức, tức quá cả người đều tràn đầy lửa giận, dép cũng chưa kịp đi mở vội cửa lao ra mắng chửi, chỉ thấy Ngao Du bưng một đĩa bánh bao “lon ton” chạy đến, vẻ mặt muốn lấy lòng cô, cười cười: “Bồi Bồi à, cô tỉnh rồi hả, ăn sáng đi ăn sáng đi nào, tôi vừa mới mua về còn nóng hôi hổi đây này”Bộ dạng của anh ta rất giống chú chó Nhật lấy lòng chủ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa thôi, nếu không chắc vẫy vẫy rồi, làm cho Vương Bồi thấy thế cũng không nỡ nào mắng anh ta. Cắn chặt răng nhìn anh ta mất nửa ngày, cuối cùng vẫn buồn bực nhận đĩa bánh bao kia đặt lên trên bàn, rồi bảo: “Tôi đi rửa mặt đã”
Đánh răng rửa mặt xong, Ngao Du đã chờ ở cửa phòng tắm, bộ dạng cười hì hì chờ cô sai bảo. Vương Bồi cũng không phải là không biết, nên lúc lúc lại bảo anh ta dọn dụng cụ vẽ tranh, lúc thì lại bảo anh ta thu dọn quần áo, cứ sai vặt anh ta làm linh tinh gì đó thế mà anh ta cũng không giận, lại còn thỉnh thoảng hỏi Vương Bồi một câu: “Bồi Bồi à, lúc nào thì chúng ta đi đây?”
Vương Bồi đã hẹn với Văn Liên lúc 9 giờ rưỡi sáng, lúc đó sẽ có xe đến đón hai người. Đi du lịch lần này tổng cộng chỉ có hơn hai mươi người, gồm 7 chiếc xe, mỗi xe chia đều ngồi từ ba đến bốn người. Tối qua Vương Bồi còn cố gọi điện thoại cho giáo sư Lô Lâm, hình như là sẽ đi cùng xe cô.
Nhưng vương Bồi cũng không định nói cho Ngao Du biết, cô vừa ăn bánh bao, vừa uống sữa đậu nành, lại còn mở tivi nghe tin tức nữa, cứ từ từ bình tĩnh nhìn Ngao Du sốt ruột đi đi lại lại trước mặt cô, trong lòng chắc là cao hứng lắm.
Thật khốn khổ đợi mãi thì điện thoại Vương Bồi reo lên, Ngao Du lập tức kích động mang ngay điện thoại tới, coi như kiểu vật quý hiếm trao cho Vương Bồi, ánh mắt thì nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt thì mong chờ tha thiết.
Vương Bồi trả lời điện thoại hai câu, rồi tắt máy, vung tay lên bảo: “Đi thôi!”
Ngao Du lập tức sướиɠ quá nhảy dựng lên, sau đó mỗi một tay mang một chiếc hòm nặng nề từ trên tầng hai nhảy xuống nhẹ như lông hồng! Vương Bồi tay không đi sau anh ta bỗng cảm giác có được một tên hầu sức khoẻ tốt vậy cũng đáng lắm.
Trên lối nhỏ vào trấn đã có một hàng xe đỗ ở đó, cửa xe đã mở sẵn, Lô Lâm thì đang ngồi xổm ở ven đường nhìn mây trời, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dòng sông xem cá bơi lội, cũng không để ý thấy Ngao Du và Vương Bồi hai người đi tới gần. Mãi cho đến lúc Ngao Du mở cửa sau xe ra, động tác mở phát ra hơi to, ném hai chiếc thùng vào xe, lúc này Lô Lâm mới biết từ từ quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Ngao Du bỗng chốc như hoá đá….
Vương Bồi thì sững sờ vài giây, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía sau cô xem xem, cũng có cảm giác hơi quái dị, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào, chẳng biết là có chỗ nào đó không đúng. Cũng không phải là một kiểu tóc, tháng trước Lô Lâm vừa mới cạo trọc đầu cô cũng không có cảm giác kỳ quái, mà bây giờ tóc cũng đã dài ra chút rồi. Cũng không phải là do cô hút thuốc, mặc quần áo đàn ông hay là đi giầy to…
“Ôi ôi má ơi..” Ngao Du đứng bên cuối cùng cũng nói chuyện, giọng thì bị doạ đến sợ, “Cô ấy làm thế nào mà không có lông mày vậy hả?”
Vương Bồi bây giờ mới biết rõ nguyên nhân, cô nàng này chắc là đem cạo sạch lông mày đi hết rồi.
Lô Lâm thì cười phá ra, cụp chiếc ô trong tay lại, tiến đến chỗ Vương Bồi định ôm cô, Ngao Du bỗng chặn trước mặt, không nói tiếng nào, sắc mặt thì vô cùng nghiêm túc nhìn vào cô nàng, vẻ mặt trông cực kỳ đề phòng.
“Ôi chao, ở đâu chui ra một soái ca thế này, Vương Bồi, cô cũng quái lắm nha, cứ dấu mãi trong nhà hả?” Giọng Lô Lâm vừa thô, vừa to hỏi, dáng vẻ thì ranh mãnh nhìn Ngao Du đánh giá trên dưới, cuối cùng thì huýt sáo một cái, trông bộ dạng cực kỳ mê đắm.
Vương Bồi sợ Ngao Du giận lại vung tay chân lên, chú nhóc này mà động tay chân ý à, Lô Lâm con hổ giấy này cũng đánh không lại hai ngón tay của anh ta, vì thế chạy tới hoà giải: “Là họ hàng của tôi, họ hàng, Lô Lâm kia, cậu chú ý chút đi” Cô lén véo tay Lô Lâm một cái, nháy nháy mắt, Lô Lâm lập tức hiểu ý, thu hồi lại vừa rồi cười đùa, nghiêm túc nhìn Ngao Du chào hỏi: “Xin chào, tôi là Lô Lâm”
Lên xe, Ngao Du không được cùng Vương Bồi ngồi một chỗ, bị Vương Bồi mắng cho hai câu, phụng phịu, ấm ức cun cút nằm một mình phía sau. Kết qủa vừa đi được vài KM, anh ta chốc chốc lại đòi uống nước, chốc chốc lại đòi ăn bánh bích quy, lát sau lại kêu chỗ ngồi đằng sau cứng quá ngồi đau ê ẩm cả mông, làm cho Vương Bồi phải xuống xe, ra phía sau ngồi cho anh ta lấy đùi làm gối đầu…Lô Lâm thấy vậy, cười từ đầu tới cuối, liên tục hỏi Vương Bồi là cô tìm ở đâu ra kẻ dở hơi như vậy.
Trên đường đi khá xa, Vương Bồi cũng nghĩ ngợi không biết là cô đã làm sai cái gì mà ông trời lại phái Ngao Du dở dở ương ương này xuống trừng phạt cô chứ.
Lúc đến địa điểm tập trung, đoàn Vương Bồi đến đã có ba bốn chiếc xe đến rồi, túm năm tụm ba nói chuyện tào lao. Vương Bồi xuống xe, lên tiếng chào mọi người, lại giới thiệu Ngao Du, nói anh ta là họ hàng của mình. Mọi người trừ việc thấy bề ngoài của anh ta đẹp trai ra ai cũng than thở thì chẳng có phản ứng gì nữa.
Được khoảng 5 phút sau, có thêm hai chiếc Land Rover nối tiếp nhau chạy tới, bụi tung rối mù, làm cho số đàn ông đang ngồi bỗng nhốn nháo cả lên, kể cả Lô Lâm cũng chịu không nổi thổi phù phù, cười to. Cảm tình của đàn ông với xe hơi phụ nữ không bao giờ có thể lý giải được.
Vương Bồi thì không thích xe Land Rover tý nào – có lần cô đem xe của Vương giáo sư đi một lần làm xước, về nhà bị Vương giáo sư hét toáng lên đến tận bây giờ vẫn còn in đậm không phai mờ.
Cùng thờ ơ còn có thêm Ngao Du. Xuống xe xong Ngao đại gia không biết tìm đâu ra một chiếc máy chơi game, thế là cứ chúi đầu vào đó chơi, chẳng để ý đến ai nữa. Nhìn bộ dạng thối tha kia thì ai mà dám đến tiếp chuyện với anh ta nữa.
Cửa xe mở có vài người bước xuống, nam có, nữ có, già có, trẻ có, đợi đến lúc mọi người nhìn rõ là ai tới thì tất cả đều im không nói gì nữa.
“Không phải nói có đại sư Trương Thiện Đức tới nữa sao? Thế nào mà lão Ngô cũng chạy tới đây góp vui thế, người này thật là…” Lô Lâm lấy ra một điếu thuốc, châm len, hít một hơi dài, phun ra vài vòng khói, điều này làm cho ánh mắt Ngao Du rất tò mò kinh ngạc.
Lão Ngô này ở thị xã J cứ quanh quẩn không nổi lên được, có lần một năm trước đây ông ta trở thành đề tài bàn tán xôn xao, ông ta đem tác phẩm của đại sư Trương Đức Thiện và của ông ta sưu tập vào thành một bộ sách, mặt ngoài thì viết rùm beng rằng: “Hoạ sỹ nổi tiếng thị xã J đại sư Trương Thiện Đức, Ngô Chí Vĩ”, nơi nào cũng đem sách phân phát, làm cho đại sư Trương Thiện Đức đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn cố tình làm cho sách chưa kịp xuất bản đã rao lung tung, làm cho đại sư lớn tức chết mà không làm gì được.
“Đó cũng là ông ta lấy sĩ diện của đại sư làm náo loạn thôi” Vương Bồi liếc trừng nhìn Ngô Chí Vĩ một cái, hạ giọng bảo: “Cậu xem ông ta có dám đến vuốt râu hùm lão gia nhà ta đâu” Mồm mép Vương giáo sư ấy à, mỗi khi cất lời thì toàn là lời độc địa, toàn thị xã J đều nổi danh là xảo quyệt, ác độc. Ngô Chí Vĩ là kẻ tiểu nhân, cũng chỉ dám đi bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Hai cô cứ nhỏ giọng thì thầm, Ngao Du thì mở to mắt, căng tai lên mà nghe, thỉnh thoảng còn chớp chớp mắt trong có vẻ rất thích thú.
“Vương lão sư”, đang nóic chuyện thì có người nhanh chân đi tới tiếp chuyện Vương Bồi, giọng trong sáng mà mềm mại. Ngao Du vừa ngẩng đầu lên nhìn lông mày lập tức chau lại, trên người giống như mang theo rất nhiều thứ gì đó nặng nhọc lắm, cả người, cả chỗ ngồi của Vương Bồi, hầu như tất cả mọi thứ chỉ trong vòng một giây anh ta đứng phắt dậy, “Anh tới đây làm gì?”
Người đến là Chu Tích Quân, lúc anh xuống xe Vương Bồi đã nhìn thấy rồi, nhưng lại thấy anh đi với Lão Ngô thì cô sẽ không thèm chào hỏi nữa.
“Anh cũng ….cùng đi?” Vương Bồi nghi ngờ hỏi.
Chu Tích Quân cười cười gật đầu, “Ừ, chúng tôi là bộ phận tài trợ” Nói xong thì nhìn nghiêng tới lão Ngô, vẻ mặt hiện nét cười khổ, “Có người giới thiệu vị kia họ Ngô..Ngô tiên sinh, ông ta hình như rất nhiệt tình..”
Vương Bồi và Lô Lâm đều không nhịn được nữa cười phá lên, sau đó nhìn anh đồng tình, “Anh…trong lòng đều biết là được rồi”
“Các cô vài người đi cùng nhau sao?” Chu Tích Quân hỏi lại, ánh mắt dừng trên hai người, rồi lại liếc nhanh sang Ngao Du nhìn một cái, còn cười sang sảng, lộ ra hàm răng trắng muốt, “Tôi nghĩ bốn người ngồi trên một chiếc xe cũng không hẳn là chật đi”
“Không chật là thế nào, tôi còn muốn ngủ nữa đó” Ngao Du lập tức xen vào, trông bộ dạng nóng vội. Vương Bồi túm lấy anh ta kéo lại mắt trừng trừng nhìn cảnh cáo: “Anh nói ít thôi”
Ngao Du có vẻ mêu mếu, ánh mắt đỏ lên rồi.
Lô Lâm thì cười to, “Xe Land Rover kia không phải là của anh đấy chứ?KhôngngồiLandRover lại muốn ngồi xe Lexus này của tôi, anh thật đúng là không phải người bình thường ha”
Chu Tích Quân sờ sờ mũi, có vẻ không ngại ngần gì, “Trên xe có một tiểu thư…ừ, cô biết đấy, tôi đối với mùi có vẻ mẫn cảm lắm”
Vương Bồi và Lô Lâm thì càng cười to hơn. Lão Ngô lần nào đi cũng dẫn theo Tiểu Mật Đổng Thiến, chuyện này cả toàn thị xã J ai mà không biết. Vấn đề ở chỗ là, tiểu Mật kia của ông ta cũng không phải là kẻ hiền lành gì, lúc nào cũng gây ra chuyện này nọ..
“Đổng Thiến người kia, cô nàng tên là gì ý nhỉ?” Lô Lâm đột nhiên hỏi
Chu Tích Quân sửng sốt một lúc, hình như là không hiểu cô hỏi có ý gì.
“Là cô gái kia phải không?” Lô Lâm lấy tay chỉ xa xa một người gầy gò toàn xương xẩu Đổng Thiến kia đang dựa cả người vào lão Ngô.
Chu Tích Quân nhăn mày, nhỏ giọng bảo: “Tôi nghe Ngô tiên sinh gọi cô ấy là Thanh Dật”
“Phụt..” Vương Bồi và Lô Lâm cùng cười phá lên, nhăn mày nhăn mặt thì thầm: “Lại đổi tên nữa à?” “Lần trước gọi là gì ý nhỉ, Tử Tuyên?” “Không, không phải, hình như là Nhất Hồi…”
Cô nàng Đổng Thiến kia hình như cảm thấy tên của mình không hay lắm, chắc không xứng với vẻ xinh đẹp tuyệt vời của mình, nên lúc nào cũng đổi tên liên tục, Vương Bồi biết đến mười mấy cái tên liền. Cũng chẳng biết Chu Tích Quân kia đắc tội với ai, tự dưng lại có người đem lão Ngô giới thiệu cho anh. Một già một trẻ này thật là cực phẩm, anh ta cũng chịu đủ lắm rồi.
Một lúc sau có người phụ trách đi tới, Chu Tích Quân báo với anh ta là mình muốn đổi xe, còn mọi người thì tập trung lại thành một đoàn. Cô nàng Đổng Thiến kia cuối cùng mới chú ý tới hạc trong bầy gà Ngao Du, mắt ngời sáng, lập tức lúc lắc, uốn éo mông đi tới định mở miệng nói chuyện với Ngao Du thì anh ta bỗng hắt xì hơi một cái, làm bao con mắt đổ dồn nhìn về phía này.
“Nước hoa phụ nữ và mùi kinh khủng của cô nàng hoà lẫn nhau phát khϊếp”
Ngao Du bỗng dưng mở miệng nói, bộ dạng trông cực kỳ là nghiêm túc.
Mọi người ai cũng đều im lặng, cố nén cười, không có ai nói tiếng nào làm cho bầu không khí lập tức kì dị. Đổng Thiến giận đến tím mặt, uốn éo người trốn luôn trên xe không bao giờ dám ló người ra nữa.
Mãi cho đến lúc lên đường, Lô Lâm lúc này mới nhịn không nổi cười phá ra, vừa cười to vừa quay đầu bảo Ngao Du, “Anh nói đúng lắm, tự dưng lại nói được một câu triết lý đến vậy”
Vương Bồi thì cười mắng: ” Thôi đi, đừng làm cho khán giả để ý tới nữa”
“Anh ta có coi ai ra gì đâu, ôi ôi, cực kỳ tao nhã ha”
“Còn tính cái gì nữa, không khéo người khác còn tưởng là tri âm cơ đấy, Ngao Du à, anh nói cho mọi người xem gần đây anh đều nhìn thấy gì vậy” Chính Vương Bồi cũng nhịn không được cười to, lấy tay che miệng, cố làm cho mình cười không ra tiếng.
“..” Ngao Du: “…. tôi không phải là con của cô..”
Mọi người…….