Chương 20
Sắc mặt của hắn trầm xuống, trong mắt hiện lên sắc lạnh lùng, ” Ngươi nghe cho rõ ràng từ trước tới giờ ta chưa từng lo lắng cho ngươi, càng không có để ý tới ngươi!” Đúng vậy chẳng qua vỏn vẹn một nhân loại căn bản không đáng để hắn tiêu phí tâm tư.” Thật không?” Nàng cười cười sau đó bỏ viên nội đan vào trong tay hắn, ” Ngươi đã không lo lắng cho ta vậy thì ta cũng không muốn ăn thứ đồ chơi này.”
” Chẳng lẽ ngươi không biết nó rất có lợi cho mình à?” Lần đầu tiên có pháp sư trừ yêu coi như không nhìn thấy nội đan. Nội đan của Thụ yêu ngàn năm có biết bao nhiêu pháp sư trừ yêu mơ tưởng, trừ công hiệu tăng máu ra còn có thể giải bách độc, gia tăng linh lực.
Dịch Thủy Phong nhún vai, lạnh nhạt nói: ” Có bao nhiêu lợi đi nữa thì nó cũng không quan hệ tới ta.”
” Ngươi….”
” Phân Huyễn, nói cho ta biết tại sao ngươi lại cho ta nội đan?” Nàng thắc mắc nhìn chăm chú vào đôi đồng tử màu vàng ấy.
Vì sao…hắn cũng muốn biết đây! Trong nháy mắt nhìn thấy Thụ yêu hắn đã nghĩ phải lấy viên nội đan này mang tới cho nàng.
” Bởi vì ta không muốn nợ ngươi cái gì cả, ta đã từng hút máu của ngươi cho nên lần này xem như ta trả lại cho ngươi.” Tất cả mọi việc đang dần dần thoát khỏi tầm tay hắn, còn nàng cũng hình như càng lúc càng có thể ảnh hưởng đến hắn.
” Trả lại?” Nàng nhướng mày, ” Ta cho ngươi máu không phải muốn nhận lại cái gì cả.” Chỉ là vì lúc đó thấy hắn rất đau đớn nên nàng mới làm thế.
” Nếu như ta muốn thì sao?” Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu thân thể nàng.
Nàng nhẹ nhàng hạ mi mắt trêu ghẹo: ” Vậy thì hãy lấy máu của ngươi trả lại cho ta đi?”
Máu của hắn? Phân Huyễn nhìn người trước mắt, nàng là người đầu tiên nói muốn máu của hắn. Máu của hắn…máu của Hồ tộc thần bí, ” Chưa từng có người nào… nói như ngươi vừa rồi.”
” Như vậy ta chính là người đầu tiên?” Nàng cười hỏi ngược lại.
” Ngươi thật sự muốn uống máu của ta?” Hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi.
” Nếu như…ngươi khăng khăng muốn trả lại cho ta.” Vốn đây chỉ là một câu nói đùa, nhân loại có thể uống máu của yêu ma à?
” Vậy thì được!” Đột nhiên hắn nắm chặt tay bóp nát viên nội đan màu vàng nhạt, nháy mắt nó đã biến thành cát bụi.
Phân Huyễn giơ ngón trỏ của bàn tay phải lên, đầu ngón tay trơn nhẵn trở nên dài mà sắc bén. Sau đó đầu ngón tay xẹt qua cổ tay trái thoáng chốc cắt thành một miệng vết thương, hắn đưa cổ tay phun đầy máu đến bờ môi nàng: ” Trả cho ngươi, sau này sẽ không thiếu ngươi cái gì nữa.”
Hắn không muốn nàng tiếp tục ảnh hưởng tới bản thân, không muốn tiếp tục có bất kỳ ràng buộc nào với nàng, càng không muốn bị tâm trạng lo lắng phiền nhiễu.
” Ngươi cứ muốn định rõ quan hệ với ta như vậy à?” Dịch Thủy Phong hít một hơi thật sâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lấy miệng vết thương của hắn, ” Ngươi là sủng vật của ta không phải sao? Ta cho ngươi máu của mình, điều này không làm ta thấy ngươi thiếu ta cái gì cả.”
Đầu lưỡi thô nhám khẽ chạm vào miệng vết thương lại khiến hắn có cảm giác tê dại. Phân Huyễn mờ mịt ngơ ngẩn đứng nhìn.
Miệng vết thương chẳng hề sâu, nàng dùng linh lực khiến nó ngừng đổ máu sau đó lấy hòm thuốc ra, dùng thuốc trị thương xoa lên miệng vết thương của hắn, ” Mặc dù biết ngươi liếʍ liếʍ miệng vết thương thì nó đã khỏi hẳn nhưng mà ta vẫn muốn giúp ngươi băng bó.” Nàng vừa quấn băng vừa nói.
Giọng nói nhẹ như không ấy cứ vương vấn vờn quanh hắn, Phân Huyễn nhắm mắt lại rồi mở ra: ” Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
” Muốn ngươi luôn ở bên cạnh ta.” Nàng nói như chuyện đó là đương nhiên.
” Ta là yêu ma không thể ở chỗ này mãi được.” Hắn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của nàng, người bình thường thì sẽ không bao giờ muốn ở chung với yêu ma.
” Tuổi thọ của con người quá ngắn so với yêu ma cho nên ta muốn dựa vào cách của bản thân để sống, làm việc theo ý mình.” Dịch Thủy Phong lẩm bẩm lầu bầu, ” Ta rất thích ngươi, Phân Huyễn, ngươi là yêu ma duy nhất mà ta muốn, ta muốn sống cùng với ngươi, mãi cho đến lúc tóc ta trắng xoá vẫn còn có thể có ngươi ở bên cạnh, nếu được như thế ta nghĩ ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
” Thích…” Hắn thì thào. Nàng thích hắn? Vì sao khi nghe hai chữ này tim hắn lại đập nhanh dồn dập thế này?
” Đúng vậy, thích đó.” Nàng gật gật đầu, quấn xong vòng băng cuối thắt lại.
Tim hắn càng đập nhanh hơn, phảng phất như có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác kỳ quái này là cảm giác gì vậy, thậm chí hắn còn muốn ôm nàn vào lòng!
Đột nhiên rút tay mình về, Phân Huyễn nhìn chằm chằm Dịch Thủy Phong.
” Ngươi làm sao thế?” Nàng nhìn khó hiểu trước phản ứng kì quặc của hắn.
” Ta…” Hắn hít sâu một hơi, há to mồm lại không biết nên nói gì rồi lại ngậm miệng lại.
” Thân thể không khỏe à? Hay là…” Nàng nâng tay lên chạm vào trán hắn.
Hắn gạt tay nàng ra, hơi lảo đảo lui về sau hai bước, ” Đừng chạm vào ta!” Thân thể khô nóng, tâm tình phiền muộn, hết thảy đều khiến hắn không biết phải làm sao, hắn đang làm sao thế này???
Không thể tiếp tục nhìn đối phương, Phân Huyễn xoay người bỏ chạy ra ngoài cửa.
Mà Dịch Thủy Phong vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa sau đó di chuyển mắt đến bàn tay bị hắn gạt ra. Một nụ cười khổ mơ hồ ẩn hiện nơi khóe miệng: ” Vừa rồi ta có nói gì sai à?” Hay là vì hắn vốn không muốn nàng yêu thích hắn?
Hai ngày sau, Dịch Thủy Vũ tới Phương Châu thành khiến cho tòa nhà vốn yên bình thêm vài gợn sóng.
” Ta tới tìm biểu ca.” Dịch Thủy Vũ dùng ánh mắt kiên định đứng ở ngưỡng cửa yên lặng nhìn Dịch Thủy Phong nói.
” Vậy à…” Nhợt nhạt nở nụ cười, Dịch Thủy Phong xoay người nói với Tiểu Mai bên cạnh, ” Tiểu Mai, đi mời biểu ca đến tiền sảnh.”
” Tiểu thư!” Tiểu Mai kêu lên, trong ánh mắt lộ rõ sự bất mãn.
” Đi nhanh!” Nàng hạ lệnh ngắn gọn sau đó mời Dịch Thủy Vũ vào tiền sảnh ngồi.
Tiểu Lan nhanh chóng bưng trà lên. Ngửi mùi thơm ngát của nước trà Dịch Thủy Phong nhìn vị tỷ tỷ lâu nay mình không gặp. Hai năm không gặp, nàng trổ mã càng thêm mỹ lệ mà toàn thân tản ra khí tức nhượng người khác phải bảo vệ, so với thân muội muội như nàng cách biệt một trời một vực.
Khẽ cười một tiếng, nàng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, mở miệng nói: ” Chúng ta đã hai năm không gặp rồi nhỉ.”
” Ừ.” Dịch Thủy Vũ khẽ gật đầu. Lúc Dịch Thủy Phong đánh giá nàng nàng cũng đang đánh giá đối phương. Thời gian hình như đã làm thay đổi khí chất của nàng ta, từ một nữ hài hoạt bát nay càng lúc càng thâm trầm nội liễm, ẩn chứa vô số ánh hào quang khiến người khác không thể dời mắt.
Trong lòng u ám hoảng hốt, Dịch Thủy Vũ ra vẻ trấn định liếʍ liếʍ môi, đột ngột mở miệng nói: ” Ta…ta và biểu ca sắp thành thân.”
Tay Dịch Thủy Phong đang nâng chén trà đột nhiên run lên, nước trà trong chén đổ hơn phân nửa, ” Thành thân?”
” Đúng vậy, thành thân, ta với biểu ca về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Nàng giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng thưởng thức sự kinh ngạc của muội muội.
Cười cười tự giễu, Dịch Thủy Phong lấy khăn tay ra lau lau làn váy bị nước trà làm ướt. Cho dù sớm đã tự nói cho bản thân biết rằng sớm hay muộn gì thì Thủy Vũ cũng thành thân với biểu ca nhưng khi thật sự nghe tin này vẫn khiến nàng thất thần.
Thì ra…biểu ca ở trong lòng nàng vẫn chiếm cứ một vị trí quan trọng, thì ra…nàng vẫn không có tiêu sái như bản thân tưởng.
Trấn định tinh thần một lúc, nàng nói: ” Vậy thì chúc mừng tỷ.”
” Ngươi…” Dịch Thủy Vũ oán hận cắn chặt răng, nàng ta phải khóc rống lên mới đúng chứ, phải vô cùng không cam mới đúng chứ, không thể cứ nhẹ nhàng nói một câu “Chúc mừng” thế được.