Tôi Yêu Nghề Nông Từ Thời Tiền Sử

Chương 1: Sau khi xuyên không

Ánh nắng chiều chiếu sáng rực rỡ toàn bộ hang dộng, trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi, thối rửa, máu tanh và các mùi hỗn hợp khác.

Trình Tùy đã tới đây được mấy ngày nhưng cậu vẫn chưa quen với lối sống cực kỳ thô sơ này, các loại mùi hôi trong hang động luôn tấn công khứu giác của cậu, chỉ bởi vì quá đói mới không bị nôn ra.

Cậu ngồi trên chiếc giường đá lớn lót da thú, nhớ đến cơm canh thơm phức, bánh bao thịt nước súp đậm đà, tôm xào tỏi, lẩu chua cay…Cậu đói đến mức có thể trực tiếp gϊếŧ chết một con bò!

Lúc này từ cửa hang động truyền đến tiếng mèo kêu, cậu nhìn thấy một con mèo rừng trắng nõn đang cảnh giác quan sát mọi thứ trong hang.

Trình Tùy có chút kinh ngạc, ở đây nhìn thấy các loại quái thú khổng lồ và thú nhân là chuyện bình thường, nhưng như chú mèo con xinh đẹp như vậy lại rất hiếm thấy.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì con mèo trắng đã nhảy lên giường đá, thuận thế nằm trong lòng cậu, quen thuộc giống như được cậu nuôi dưỡng.

Trình Tùy: Thú nhân ở đây còn chưa phát triển đến nuôi thú cưng á, con mèo này từ đâu đến vậy?

Đột nhiên hang động trở nên tối đen như đêm tối, Trình Tùy vô thức mà ôm chặt con mèo trong lòng, nhìn về phía cửa hang, cậu thấy lối vào dường như đã bị chặn hoàn toàn bởi đôi cánh của một con quái vật khổng lồ nào đó, đôi cánh rất mỏng mơ hồ còn có thể chiếu chút ánh sáng xuyên qua.

Ngay sau đó, con thú khổng lồ thu đôi cánh che trời lại, lúc này Trình Tùy mới nhìn thấy rất nhiều con dực long khổng lồ đang đứng bên ngoài hang động, dực long biến thành một nam nhân cường tráng, không mặt gì lõα ɭồ, nghênh ngang đi vào.

Nơi này khi thú nhân từ thú biến thành người thường không chú ý lắm đến việc che đậy cơ thể, tất nhiên Trình Tùy không quen với việc đó, mặc dù dáng người của các thú nhân rất đẹp.

Điều khiến cậu sợ nhất bây giờ là con dực long này trông đặc biệt hung ác, theo sau hắn là một người đàn ông cơ bắp khác chỉ mặc váy da thú với khuôn mặt đầy vết bỏng.

Thú nhân dực long nhìn chằm chằm vào Trình Tùy, trầm giọng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy con báo răng kiếm hay con báo đen nào không? Nếu ngươi dám giấu con hổ răng kiếm đó, chúng ta sẽ ăn sống ngươi!”

Trình Tùy lắc đầu như trống bỏi, cậu biết rằng một số thú nhân khủng long thực sự sẽ sử dụng hình dạng thứ dữ của chúng để ăn thịt con thú và thú nhân khác khi chúng tức giận. Nhiều bậc cha mẹ đã sử dụng thú nhân khủng long để hù dọa những đứa trẻ không nghe lời.

Cậu run giọng nói: “Không, ta không nhìn thấy, cũng không có báo đen”.

Một người khác mặt bị bỏng lạnh lùng nói: “Hỏi hắn cũng vô ích, hắn là đứa con trai ngu ngốc của tộc trưởng bộ lạc Đại Hổ, còn ngốc hơn cả Phì Thú, là một kẻ vô dụng.”

Trình Tùy biết Phì Thú chính là heo rừng lớn, và cậu cũng biết rằng cậu xuyên tới thân thể này tên là “Tùy” , cậu kế thừa ký ức của Tùy. Tùy thật sự rất ngu ngốc, thích nhất là ăn, ngủ và ngồi ngốc một chỗ.

Nhưng cậu luôn cảm thấy mình không phải bị dịch chuyển tới đây, cảm giác thuộc về với cơ thể này quá mạnh mẽ, cậu cho rằng mình và Tùy là cùng một người, trước đây chỉ là do chủ hồn ở thời hiện đại nên Tùy ở thời không này có một linh hồn không trọn vẹn mới trở nên ngơ ngát như vậy.

Đột nhiên, người đàn ông với khuôn mặt đầy vết bỏng biến thành một con cự mãng, Trình Tùy tròn mắt mà nhìn, cơ thể vì sợ hãi mà run lên nhè nhẹ không thể kiêm soát được.

Cậu mới tới đây có mấy ngày, mặc dù kế thừa ký ức của Tùy, nhưng ký ức hoàn toàn khác với khi thật sự tiếp xúc, huống chi đối phương còn hung ác như vậy!

Con cự mãng có đôi mắt khổng lồ như những chiếc chuông đồng, thân hình dày hơn cả cối xay, vảy màu nâu nhạt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vảy trên đầu cháy đen, khiến nó càng hung dử và đáng sợ hơn.

Sau đó, con cự mãng vươn cơ thể to lớn tới thè lưỡi ra liếʍ quần áo da thú của Trình Tùy, theo sau là chiếc giường đá lớn… không chừa một ngóc ngách nào trong hang.

Cự mãng đi qua chỗ nào cũng lưu lai chất lỏng đặc sệt, cuối cùng cự mãng lại hóa thành hình người, nói: "Nơi này thật sự không có mùi của Dị Chấp, hắn tránh né chúng ta bỏ chạy, mau đuổi theo hắn!"

Trình Tùy đương nhiên nghe nói qua về đại danh của Dị Chấp, đó là thiếu chủ mạnh nhất trong Dị thú vương, mới 12 tuổi đã có thể biến thành bốn dạng hình thú, phải biết rằng dị thú Vương cũng chỉ mới có thể biến ra bốn dạng hình thú.

Cậu nhìn qua cửa hang thấy đám dực long thú nhân biến trở lại hình dạng ban đầu, dang rộng đôi cánh và bay lên cao, những thú nhân cự mãng cưỡi những con dực long khác tất cả bọn chúng đều bay đi.

Trình Tùy cả kinh, ôm con mèo vào lòng, lẩm bẩm: “Làm ta sợ muốn chết, nhóc con, chúng ta cũng coi như là cùng nhau đồng sinh cộng tử.”

Lúc này, một con hỗ lớn và một con sư tử không lồ lao vào. Họ không ai khác chính là a phụ a mẫu của Tùy, Nhiêu Hòa và Giáng Sơ, cùng lúc đó, con mèo trắng nhanh chóng trốn vào tắm da thú trên giường đá, nhanh đến mức Nhiêu Hòa và Giáng Sơ không hề nhìn thấy.

Giáng Sơ dùng chân sư tử ôm lây cổ Trình Tùy, hung ác nói: “Sớm muộn a mẫu cũng sẽ cắn đứt đầu của đám thú nhân dực long kia, dùng làm bóng cho ngươi chơi, dùng da trăn làm giày cho ngươi mang!”

Tùy biết Giáng Sơ từng là thủ lĩnh của một bộ lạc thân bí, Giáng Sơ từng săn thú nhân khủng long, còn có mấy cái túi da thú làm từ da trăn, nhưng Giáng Sơ không muốn nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chuyện sau đó cậu cũng không biết.

Hơn nữa, khi đó Giáng Sơ là giống cái thú nhân xinh đẹp nhất, dũng cảm nhất, cuộc hôn nhân giữa Giáng Sơ và Nhiêu Hòa luôn là chủ đề bàn tán sôi nỏi trong bộ lạc Đại Hổ.

Nhiêu Hòa không ngừng xoa lưng Trình Tùy bằng cái đầu hỗ to lớn của mình, an ủi nói: “Tùy, chúng ta biết con nhất định sợ hãi, đừng sợ, chúng ta đã trở lại..."

Trình Tùy ngẳng đâu lên nói: “A phụ, a mẫu ta không sao, mặc dù có chút đáng sợ, nhưng cũng qua rồi, đây là lần đâu tiên ta nhìn thây dực long và cự mãng thú nhân gần như vậy, khá là mở rộng tằm mắt."

Giáng Sơ và Nhiêu Hòa thấy bé con không còn sợ hãi nữa, lúc này mới biến trở lại hình dạng con người và mặc quân áo bằng da thú, Nhiêu Hòa xoa đầu Trình Tùy nói: "Đúng vậy. Thú nhân của Đại Hổ chúng ta không sợ hãi gì cả."

Trình Tùy nhân đó đem con mèo trắng lấy ra khỏi tấm chăn da thú thử hỏi: "A phụ, a mẫu ta có thể nuôi con mèo này được không?" Sau đó nó kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.

Giáng Sơ cười nói: "Muốn thì cứ giữ lại, chỉ cần con giữ nó được, những con thú nhỏ này nhìn thấy bộ lạc sẽ trốn thật xa. Không biết sao nó có thể to gan như vậy.”

Trình Tùy hoan hô: " A mẫu, người là tốt nhất! Ta dắt con mèo đi dạo khắp nơi để nó làm quen với môi trường xung quanh." Vừa nói vừa ôm con mèo chạy ra ngoài.

Kỳ thực dựa theo tính cách của Trình Tùy ở thời hiện đại, cậu sẽ không thể nói ra những lời buồn nôn như vậy, nhưng Tùy ngốc nghếch ở đây thì có thể nói một cách rất tự nhiên, khi vừa mới xuyên đến cậu đã có thể hoàn toàn hòa nhập với tính cách của Tùy, cậu càng thêm tin tưởng vững chắc hơn rằng cậu chính là Tùy.

Trời đã chạng vạng, bầu trời đây mây đỏ tía, phía xa ngoài tầm mắt, núi non trùng điệp bị tia sáng mặt trời lặn nhuộm một màu cam ấm áp.

Hổ Sơn nơi bộ lạc Đại Hổ tọa lạc là ngọn núi cao nhất gần đó. Nhiêu Hòa là tộc trưởng. Hang của ông ở vị trí cao trong Hổ Sơn. Đứng ở cửa hang có thể nhìn bao quát toàn cảnh núi xa gần.

Bộ tộc đã bước đầu phân chia cắp bậc, hang sống càng cao thì địa vị càng cao, chỉ có một vị tư tế sống trên đỉnh núi, địa vị của tư tế cao hơn tộc trưởng rất nhiều.

Trước cửa hang có một khu đất bằng phẳng cỡ sân cầu lông, tên là “Bá tử” , hầu hết việc nấu nướng và ăn uống đều được thực hiện ở Bá tử. Hang không có cửa sổ, thiếu ánh sáng nên chỉ dùng để chứa đồ, làm chỗ ngủ và chỗ trú mưa.

Thú nhân của bộ lạc Đại Hổ đều sống ở ngọn núi này, có rất nhiều hang động lớn nhỏ rải rác từ chân núi đến đỉnh núi, trước mỗi hang động đều có một bãi đất bằng phẳng lớn nhỏ để nấu ăn.

Cậu bước đến bờ Bá tử nhìn xuống, mọi nhà đều đang bắt đầu nấu bữa tối, khắp nơi đều có khói bếp lượn lờ, nhưng nó quá thô sơ, đồ nấu nướng không những không có mùi thơm mà thậm chí còn có mùi tanh, chua và cay đắng.

Thú nhân nhìn chung có thân hình cao lớn và khỏe mạnh, giống cái cao trung bình trên 1.8 mét, con đực cao trên 1.9 mét, tất cả đều có thân hình như siêu mẫu quốc tế, giống đực chỉ mặc váy da động vật, còn giống cái mặt quần áo da động vật đơn giản để thoải mái trong sinh hoạt, mỗi ngày Trình Tùy đều an ủi chính mình xem như được nhìn đã mắt.

Trình Tùy nhìn tay chân thon dài của cậu, chẳng những không có cơ bụng, còn mơ hồ nhìn thấy cả xương sườn, chiều cao cũng chỉ miễn cưỡng đủ tư cách, cậu hiện tại khoảng 15 tuổi cao 1.8 mét, khi trưởng thành cao tới hơn 1.9 mét không phải là vấn đề lớn.

Vì quá gây nên thường bị các thú nhân lân cận chế giễu là "Khỉ gầy", ưu điểm duy nhất của cậu là khuôn mặt ưa nhìn nhưng cũng vì điều này mà cậu được đặt cho biệt danh là "Thằng ngốc xinh đẹp".

Trình Tùy rất nhớ cơ thể hiện đại của mình, cơ thê hiện đại của cậu giống hệt như ở đây, nhưng ở thời hiện đại cậu thích tập thể hình, nên dáng người của cậu cũng không thua kém gì thú nhân ở đây.

Cậu chợt nhìn thấy một thú nhân đang vừa nấu nướng vừa làm thịt con mồi, tuy đã quen nhưng cậu nhanh chóng rời mắt đi. Các thú nhân rất hoang dã và có phần thiếu kiềm chế, nên điều đó cũng chẳng đáng kể gì.

Cậu ôm con mèo trong tay đi loanh quanh cho đến khi A phụ hét lên: “Đã đến giờ ăn rồi" Sau đó cậu quay lại đống lửa, ngồi trên ghế đá chờ bữa tối.

Nhị ca ngồi một bên đặt bàn tay lắm bùn lên vai cậu nói: "Ăn nhiều một chút, ngày mai nhất định phải đi thu thập với ta. Đừng nghĩ tới việc lười biếng nữa."

Trình Tùy cải lại: "Ta không lười biếng, ta thật sự ăn không được, không còn sức lực."

Cậu muốn đi hái lượm tìm một số loại rau rừng thơm ngon, nếu không sợ là sẽ chết đói.

Nhị ca tức giận nói: “Sao tự nhiên ngươi lại không ăn được? Trước đây ngươi không phải vẫn ăn ngon sao? Nếu ngươi không ăn nữa, ta sẽ bảo a phụ, a mẫu đưa ngươi đi tìm tư tế xem bệnh, tư tế tổ mẫu sẽ cho ngươi những loại thảo mộc đắng nhất, lấy máu của ngươi xem ngươi có sợ không!”

Tùy thích nhất cãi nhau với nhị ca của cậu, lập tức đáp lại: "Ta không có bệnh, cũng không cần đi xem bệnh, cũng không biết lần trước ai bị bệnh không uống được thuốc thảo dược, lại còn khóc nữa đây.”

Nhi ca đỏ mặt, vội vàng bào chữa: “Ta đã nói rồi, do thuốc đó quá cay quá nóng, nóng đến phát khóc. Còn dám nói bậy nữa, ta sẽ đánh đệ!"

Hai anh em cãi nhau đến là vui, Nhiêu Hòa dọn cơm cho cả nhà trong nồi đá lớn, Giáng Sơ đem dao xương dùng để đi săn bắn đặt ở kế bên bếp lửa để nung và làm cứng.

Trình Tùy nhìn chén canh thịt đen xám này, trong đó có một ít thit, nội tạng, côn trùng và rau dại, mùi nồng nặc đến nỗi suýt chút nữa nôn ra ngay tại chỗ!

Cậu biết nếu không ăn chắc chắn sẽ được đưa đi xem bệnh, cậu không bị bệnh nên không muốn bị hành hạ, huống chỉ cần phải ăn mới có sức để đi ra ngoài thu thập vào ngày mai.

Cậu lấy hết can đảm nhéo mũi mình, cố gắng không đề lưỡi cảm nhận được mùi vị, uống hết bát canh, tuy nhiên phần ruột cuối cùng được nấu không kỹ nên không thể nuốt hết, và miếng cá quá tanh nên cậu không thể ăn được.

Tình cờ con mèo ở gắn đó nên muốn lén cho con mèo ăn ruột, nhưng trước khi để xuống, nhị ca đã hét lên: “a phụ, a mẫu, thịt ngon như vậy, Trình Tùy lại cho con mèo hoang này ăn, nó thật thiếu đánh mà!” Cậu nhanh chóng giải thích: “Ta ăn no rồi, mọi người đã hứa với ta là sẽ giữ con mèo lại, ta không thể bỏ đói nó, sức ăn của ta ít, nên ta chia sẻ thức ăn với nó”

A phụ nghiêm nghị nói: “Ta có để lại đồ ăn cho mèo, ăn nhanh đi”

Trình Tùy buồn bã nhìn nhị ca, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, ta biết ca thích ăn nội tạng nhất ca đã thu thập rất vất vả, vậy nên ca ăn nhiều một chút."

Nhị ca lập tức vui mừng ra mặt nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh vẫn quyết định cáo trạng: "A phụ, a mẫu Tùy nhờ con giúp đệ ấy ăn thứ mà đệ ấy không thích, hai người nên cho đệ ấy món thịt mông hầm rau cải đi. Em ấy gầy quá lại còn kén ăn."

Trình Tùy:... Ca chờ ngày mai xem ta làm món gì ngon tới lúc đó thì cứ khóc lóc câu xin ta đi!

Đồ ăn ở đây quá mức khó ăn, đến mức hoàn toàn không thê chấp nhận được trong cuộc sống sinh hoạt hiện đại.

Nhiêu Hòa và Giáng Sơ đồng thanh nói: "Tùy, ăn nhanh đi, nếu không ta sẽ đưa con đi gặp tư tế ngay bây giờ đó."

Trình Tùy nhìn chất lỏng màu xanh lá cây không xác định đang không ngừng tràn ra từ thịt ruột chưa nấu chín, chỉ có thê hét lên trong lòng: Chúa ơi, đưa ta đi đi!

—————————