Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi

Chương 5

17

Tôi phải véo Trì Viên đến cái thứ ba mới tin đây hoàn toàn là sự thật. Tôi run rẩy lấy ra một thỏi nhỏ, dùng răng cắn cắn - -

Cứng quá!

Mắt tôi sáng lên.

Phát tài rồi!!!!

……

Tôi và Trì Viên lấp lại tất cả các hố đã đào suốt đêm, khôi phục khu vườn về tình trạng ban đầu, về phần rương vàng lớn kia, Trì Viên nói hắn có cách xử lý.

Hắn nói có cách, tôi đã tin hắn. Giao toàn bộ cho hắn xử lý. Đến tận khi đi ngủ tôi vẫn đang trong trạng thái mơ màng.

Trong mơ, tôi đem từng miếng vàng trải lên giường rồi lôi kéo Trì Viên ngủ ở trên vàng. Thế là hạnh phúc lắm rồi, tôi không còn cầu mong điều gì nữa.

Chỉ là

Bị thỏi vàng chọc vào lưng khó chịu quá!

Tôi mơ mơ màng màng nói thầm một câu

"Chọc vào lưng khó chịu chết đi được"

Phía sau lại đột nhiên nghe thấy tiếng xin lỗi. Người này, hắn lại nằm sát sau lưng tôi.

Vẫn còn ngái ngủ, tôi đưa tay đẩy hắn ra

"Thần kinh sao? Lạnh thì lấy chăn đắp đi”

Phía sau Trì Viên thấp giọng cười.

"Cái này hả?"

Hắn kéo tay tôi phủ lên một nơi nóng rực!

Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất. Tôi biết rõ chỗ đó là chỗ nào. Tôi lập tức ôm chăn nhảy xuống giường, mở cửa chạy sang phòng bên cạnh.

Trong hành lang có một con rắn nhỏ không có độc, trườn tới muốn cắn tôi, vừa hay tôi tăng tốc đã tránh được.

Rắn nhỏ cắn không trúng tôi, mà là cắn vào chân người nào đó vừa đuổi theo tôi ra cửa.

18,

Quả nhiên là kẻ xui xẻo mà.

Đầy một rương vàng thỏi, Trì Viên thông qua người quen đã xử lý sạch sẽ toàn bộ.

Tôi nhìn một dãy số không dài trong tài khoản mà mặt mày nở hoa. Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho số tiền mồ hôi công sức này, tôi và Trì Viên thống nhất là sẽ để tôi giữ.

Với số mệnh Thiên Sát Cô Tinh hiện tại của Trì Viên, đoán chừng số tiền này tồn không được bao lâu, sẽ liên tục phát sinh chuyện xui xẻo cho đến khi hết sạch thì thôi mất.

Tất nhiên là tôi không cho phép điều này xảy ra rồi. Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên tôi quyết định sẽ mời Trì Viên ăn cơm.

Không ngờ rằng vừa ngồi xuống đã nhìn thấy mấy người bàn bên cạnh. Chính là Tiền Độ và đám bạn xấu của hắn.

“Lâm Khê?”

Tay cầm đũa vốn đang định gắp thức ăn của Tiền Độ dừng lại trên không trung. Mấy tên bạn xấu kia đang thấp giọng nói gì đó với hắn, Tiền Độ đen mặt không nói gì,nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía chúng tôi.

Tôi cảm thấy không thoải mái, hỏi Trì Viên có muốn đổi sang quán khác hay không.

“Không cần đâu”

Anh cầm thực đơn, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, nghiêm túc nghiên cứu xem sẽ gọi món gì. Hoàn toàn không để Tiền tiểu thiếu gia đang tức tối ở bàn bên cạnh vào mắt.

Món ăn Trì Viên gọi đều rất hợp khẩu vị của tôi. Nếu như bỏ qua ánh mắt muốn gϊếŧ người bên cạnh, thì bữa này tôi ăn rất ngon miệng đấy.

Trên đường đi WC, tôi bị Tiền Độ chặn ở ngay ở cửa. Anh ta đen mặt nhìn tôi,

"Lâm Khê! Sao em vẫn còn qua lại với hắn ta vậy? Chẳng phải anh đã bảo em phải tránh xa hắn ta ra sao?"

Tôi lười nói chuyện với hắn, định đi vòng qua nhưng lại bị hắn chắn lại. Tôi có chút bực bội:

"Hắn ngoài cái mặt lừa người ra thì có cái gì tốt chứ?"

"Hắn có tiền bằng anh sao? Đẹp trai bằng anh sao?"

Tôi không kiên nhẫn ngắm nghía bộ móng mới làm, thuận miệng trả lời:

"Anh ấy có gì tốt sao? Dáng người tốt hơn anh một chút."

Tiền Độ xấu hổ phẫn nộ gằn giọng:

"Anh không tin, có giỏi thì bảo hắn tới đây cởi đồ ra so với anh!"

Hắn có tỉnh táo không vậy? Cởi đồ ra so? Ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ sao?

"Vẫn nên thôi đi thì hơn", tôi vỗ vỗ bả vai hắn ta. "Năm ngoái lúc cùng nhau đi suối nước nóng, tôi đã nhìn thấy hết rồi. Chẹp.. Vẫn là không nên so thì hơn."

Tiền Độ:......

Mặt Tiền tiểu thiếu gia bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả mắt và vành tai cũng đều đỏ.

Tôi đoán rằng nếu không phải sợ đây là chỗ công cộng thì rất có thể hắn sẽ đập nát cái nhà vệ sinh này.

Tiền Độ còn đang định phản bác lại, bỗng nhiên có ai đó ôm lấy eo của tôi. Trì Viên như vô tình đứng giữa tôi và Tiền Độ. Anh nhìn tôi mỉm cười:

"Không phải đi vệ sinh sao? Đi thôi. Tôi đưa em đi"

Tôi:??

Bàn tay đang ôm eo tôi hơi siết chặt, “Đi thôi"

Lúc đi qua Tiền Độ, anh còn khẽ gật đầu. Bỏ lại Tiền Độ đang tức giận mặt đỏ tía tai không nói ra lời. Anh nhất định là cố ý!

Nhà vệ sinh không quá lớn, có mấy buồng vệ sinh, không phân biệt nam nữ. Trì Viên kéo tôi vào. Tôi vươn tay đẩy anh ta, “Dừng dừng, khoan đã nào"

Anh ấy cười cười, dùng bàn tay to bóp nhẹ vào eo tôi:

"Tôi chờ em lâu như vậy, em lại trốn tôi nói chuyện với thằng con trai khác."

Tôi:...

"Chết tiệt, anh ra ngoài đợi em hai phút, chỉ hai phút thôi!"

Cuối cùng hắn cũng đồng ý và ra ngoài chờ. Tôi thở phào, may mà hắn không nhất quyết đòi ở đây với tôi.

Đồ trẻ con.

Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ có Trì Viên đang đợi tôi ở cửa, Tiền Độ đã không thấy đâu nữa, mà tôi cũng không quan tâm đến tên đần đó lắm. Tôi nắm tay Trì Viên trở lại chỗ ngồi của mình, mới phát hiện bàn bên cạnh đã không còn ai, nhưng ở bàn của chúng tôi lại có một vị khách không mời.

Thấy chúng tôi quay lại, Tiền Độ ngẩng đầu, nhưng hắn chỉ nhìn tôi. Hắn ta viện đủ lý do để ăn cơn cùng chúng tôi, đuổi cũng không đi, tôi không thể làm gì khác ngoài mỉm cười nói:

“Được thôi, tôi không ngại ăn của anh một bữa cơm đâu"

Tôi nắm tay Trì Viên và ngồi cùng một bên bàn. Rõ ràng là hắn rất không thích hai bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi, suốt bữa ăn hắn cứ lườm chúng suốt. Sắc mặt của hắn càng ngày càng không tốt nhưng rốt cuộc cũng không nói hay làm hành động gì khác người.

Ăn cũng ăn xong, nhìn cũng nhìn đủ rồi. Đúng lúc tôi đang định kéo Trì Viên lên đi về thì Tiền Độ liền đẩy chiếc điện thoại di động đang sáng màn hình đến trước mặt tôi.

" Anh đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người điều tra hắn ta, cuối cùng cũng điều tra được và còn có một số bức hình chụp được cảnh không đứng đắn của hắn và người khác giới. Anh đã nói rồi, hắn không phải là người đàng hoàng gì đâu. Giờ em hối hận vẫn còn kịp, anh vẫn sẵn sàng tha thứ cho em".

Vẻ tự tin của hắn làm tôi nhíu mày nhìn vào bức ảnh" không đứng đắn" trong điện thoại.

Chất lượng bức ảnh không rõ ràng lắm, có thể là do chụp vào buổi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ người đàn ông đẹp trai quen thuộc mặc vest tối màu đang bế trên tay một cô gái, chân cô gái còn đang chảy máu. Cô gái có vẻ sợ hãi và đau nên mặt vùi vào người đàn ông.

Thấy biểu hiện của tôi, Tiền Độ đắc ý ra mặt, đang định nói gì đó thì tôi giơ tấm hình cho hắn xem:

"Anh chắc chắn đây là ảnh chụp không đàng hoàng với người khác giới của Trì Viên sao? Mắt anh có bệnh à? Cô bé trong hình mới mấy tuổi chứ?

Tiền Độ không tin giật lấy điện thoại trong tay tôi.

"Mẹ kiếp, thằng khốn đó lừa anh, anh còn chưa xem nữa."

Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn.

19

Tiền Độ tức tối bỏ đi. Tôi nhìn bóng lưng hắn có chút buồn cười. Nhưng bất ngờ bị Trì Viên kéo đầu lại.

“Ăn đi.” Một con tôm đã được bóc vỏ nhét vào miệng tôi, giọng nói nhàn nhạt xen lẫn khó chịu vang lên. "Không cho phép nhìn người đàn ông khác."

Ah. Đây là đang ghen sao? Ghen mà cũng đáng yêu vậy sao?

Hôm sau, Trì Viên chính thức tiếp quản công việc kinh doanh đang trên bờ vực phá sản của gia đình. Tôi tin với đầu óc của anh thì anh có thể làm được. Nhưng thực tế thì vẫn là nói dễ hơn là làm. Cứu một công ty đã đến bờ vực phá sản đã rất khó rồi, lại còn muốn nó phát triển thì không phải chuyện nói vài câu là được.

Hơn nữa,... Với số mệnh Thiên Sát Cô Tinh hiện giờ của Trì Viên thì việc muốn làm lại càng khó khăn hơn nhiều.

Ngày đầu tiên tiếp quản, tầng trên của công ty bị dột và ngập đầy nước.

Công việc kinh doanh đầu tiên của công ty, Trì Viên tự mình đi đàm phán, vừa mới bắt tay đối tác thì một con chó hoang không biết từ đâu chạy đến và giải quyết ngay trên đôi giày da bóng loáng của giám đốc Lâm.

Điều đặc biệt là... con chó trông rất sạch sẽ, không giống chó hoang chút nào. Sau khi giải quyết xong xuôi, nó không những không bỏ chạy mà ngược lại còn vẫy đuôi chạy quanh và dụi đầu vào chân anh ấy một cách thân thiết. Khuôn mặt của Trì Viên chuyển sang màu xanh lá cây.

Xong. Lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được hết oan.

Hắn liên tục giải thích là con chó này không phải của hắn, hắn cũng không biết vì sao nó lại làm như vậy. Nhưng có vẻ là ông Lâm không tin.

Thấy rằng mối làm ăn sắp thất bại, Trì Viên vội vàng gọi tôi tới. Ngay khi tôi đến, con chó lạc lập tức tránh xa một bên.

Dưới dự giải thích và thuyết phục của tôi thì ông Lâm mới miễn cưỡng đồng ý tiếp tục đàm phán, nhưng khi đang đi về phía nhà hàng đã đặt trước thì một chiếc SUV màu đen đột nhiên mất lái và tăng tốc về phía chúng tôi. Trì Viên không do dự ôm tôi tránh sang một bên, nhưng chiếc xe lại đâm thẳng về phía ông Lâm. Tôi vội vàng đẩy Trì Viên ra và chạy về phía giám đốc Lâm.

Tôi đang đánh cược, cược với số phúc tinh của mình có thể cứu tôi và giám đốc Lâm bình an vô sự.

May thay. Tôi đã thắng. Vào thời điểm quan trọng, người lái xe đã kịp đánh tay lái và đâm vào gốc cây vệ đường bên cạnh. Đáng lẽ giám đốc Lâm đã bị ô tô đâm phải, nếu như chân ông không bị một con chó kéo lại.

Ông Lâm đứng đó, nhìn chằm chằm vào con chó đang cắn ống quần mình một lúc. Sau khi hoàn hồn thì ông vui mừng vỗ vai Trì Viên.

“Cảm ơn con chó của cậu, nhờ có nó kéo mà tôi mới giữ được mạng.”

Trì Viên: “…”

Cả ba chúng tôi lại tiếp tục đi vào phòng riêng đã đặt trước đó. Tôi đã không nhầm. Với năng lực chuyên môn của mình, Trì Viên dễ dàng thuyết phục được giám đốc Lâm và hợp đồng rất nhanh được ký kết.

Thậm chí còn có một niềm vui bất ngờ - giám đốc Lâm thì ra là bạn cũ của cha anh. Lúc còn trẻ, cha của Trì Viên đã cứu ông một mạng và thật không ngờ bây giờ con trai ông lại cứu ông một mạng nữa. Khi biết tin cha anh đã qua đời thì giám đốc Lâm yên lặng một lúc. Trước khi rời đi, ông còn hứa tất cả các hạng mục liên quan đều sẽ giao cho Trì Viên và còn sẽ giới thiệu anh với những người bạn trong giới của mình.

Ông tin vào năng lực của anh.

Khi rời khỏi nhà hàng, Trì Viên vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Anh véo mặt tôi hỏi: “Đau không?”. Tôi đấm anh một cái. Hắn cười lùi lại một bước, lại không cẩn thận giẫm lên ván trượt của cậu bé nào đó đang đặt trên mặt đất phía sau. Tôi vừa quay lại nhìn thì anh đã trượt đi được một đoạn và đang hướng đến cửa kính của nhà hàng.

Xoảng...

Lúc tôi bước vào thì cũng là lúc cô thu ngân đang đỏ mặt ngơ ngẩn nhìn anh.

" Hết bao nhiêu vậy? Tôi sẽ đền."

" Hả?"

" Tôi làm vỡ cửa kính của các cô, hết bao nhiêu tôi sẽ đền."

" À" Cô bé thu ngân vẫn chưa rời mắt được khỏi gương mặt của Trì Viên, ngẩn ngơ đáp:

"Vậy thì 1000 đi."

Thật ra thì, cái cửa kính đó trị giá 8000 và vì gương mặt đẹp trai của Trì Viên nên chúng tôi được giảm giá 7000. Có một gương mặt đẹp trai cũng có lợi đó chứ!

20

Có Lâm tổng giúp đỡ nên việc làm ăn của công ty cũng nhiều lên nhưng văn phòng công ty thì lại không may mắn như vậy.

Hôm nay trên tầng bị vỡ ống nước, ngày mai tầng dưới bị cháy ổ điện.

Các sự kiện xui xẻo xảy ra liên tục làm tinh thần nhân viên luôn trong tình trạng căng như dây đàn, không biết lúc nào sẽ đến lượt mình.

Cuối cùng thì Trì Viên cũng đưa ra một giải pháp.

Anh thăng chức cho tôi. Từ nhân viên lên làm bà chủ luôn. Không cần phải nói, từ khi tôi lên làm bà chủ thì mọi chuyện được cải thiện rõ rệt. Trong công ty không còn xảy ra những sự cố đó nữa.

Ống nước không còn bị vỡ, ổ điện không còn cháy. Việc làm ăn cũng lên như diều gặp gió. Không thể phủ nhận năng lực của Trì Viên, nhưng phúc tinh của anh cũng góp phần không nhỏ mà có phải không?

Cuộc sống yên bình diễn ra không bao lâu thì tôi bỗng phát hiện ra một việc khá nghiêm trọng.

Một buổi sáng nọ, khi vừa thức dậy, tôi bỗng nhiên phát hiện sương trắng trên trán nhạt đi rất nhiều.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương, cắn chặt môi. Xem ra...... tôi lại cần sự giúp đỡ của Trì Viên rồi. Gọi điện thoại cho thư ký công ty, tôi xin nghỉ ba ngày.

Để đạt được hiệu quả cao nhất, tôi và Trì Viên quyết định về lại ngôi nhà cũ của anh ấy.

Tuy nhiên......

Mới vừa bò lên giường, tôi chuẩn bị nhào vào người Trì Viên thì bỗng nhiên phát hiện phía sau cửa sổ có người!

"A!" Tôi hét lên một tiếng, vội rúc vào trong lòng Trì Viên.

Cửa sổ mở ra một nửa.

Trì Viên chạy tới, túm lấy cổ áo người nọ.

……

Tiền Độ.

Lại là hắn.

Tôi bực bội hỏi hắn vì sao trèo cửa sổ xem trộm, hắn bị túm cổ áo cũng không giãy ra, chỉ hừ một tiếng, "Ai rình trộm chứ?"

"Nhà bên cạnh đã bị tôi mua lại, định kỳ nghỉ sẽ ở đây, tôi ở trong nhà mình đi thăm quan một chút, có vấn đề gì sao?"

Tên biếи ŧɦái này.

Cái con người cố chấp này, mắng hắn không nghe, đuổi cũng đuổi không đi.

Hắn vẫn giữ nguyên một bộ dạng điếc không sợ súng.

Tất cả biện pháp đều dùng hết rồi.

Đươc thôi! Phải dùng chiêu cuối cùng thôi.

Tôi quét mắt nhìn Tiền Độ một cái rồi dứt khoát kéo Trì Viên lại. Trong sự ngỡ ngàng của cả hai, tôi ngồi lên đùi Trì Viên.

Thân thể Tiền Độ cứng đờ, mặt cũng đỏ lên theo.

Tôi bắt đầu cởi từng cúc áo của Trì Viên ra

“ Nếu anh không muốn đi, được thôi. Chúng tôi chuẩn bị làm một số việc, nếu anh không ngại thì cứ đứng đó mà nhìn."

Hắn không nói gì, nhưng tôi thấy hắn nuốt nước bọt.

Tôi ôm lấy cổ Trì Viên, tiến lại gần hôn anh.

Trì Viên rất phối hợp.

Nụ hôn ướŧ áŧ diễn ra khoảng 3 phút. Tôi chuẩn bị đổi sang một nụ hôn kiểu Pháp.

Hơi của Trì Viên và Tiền Độ ngoài cửa sổ, rõ ràng cùng hỗn loạn.

Còn không đi?

Tôi cắn răng tiếp tục.

Cuối cùng.

Tiền Độ không nhịn được nữa, mắng một tiếng, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.

Tôi nhếch môi cười cười.

Đang chuẩn bị đứng dậy, gáy bỗng nhiên bị người ta đè lại.

Lòng bàn tay đang ôm gáy tôi nóng đến giật mình, Trì Viên nhẹ giọng dỗ dành, "Ngoan, tiếp tục đi."

Tôi:….

Suýt nữa thì quên mất mục đích chúng tôi đến đây.