Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Mắt nhìn Phó Diên lái xe rời đi, Ôn Nam Tịch kéo hành lý đi vào quán của Ôn Du, sau khi sửa chữa tiệm mang theo một diện mạo mới, nổi bật nhất ở ngõ Hồi Lang.
Lúc này trong tiệm có rất nhiều người, đều đang ăn đêm, Ôn Nam Tịch đẩy cửa đi vào, bên trong cũng được sửa lại toàn bộ, màu sữa.
Tiểu Lê đang nói chuyện với khách hàng, tay nghịch chiếc khăn lau, Ôn Nam Tịch vừa bước vào, bàn tay cầm khăn của Tiểu Lê khựng lại, một giây sau đôi mắt cô ấy sáng lên, quay đầu gọi một tiếng, “Dì Ôn, chị Nam Tịch về đến nơi rồi ạ.”
Ôn Nam Tịch bị cô ấy làm giật mình, kéo hành lý đi vào, “Tiểu Lê, có phải là em cao lên rồi không?”
Một năm không gặp, cô gái nhỏ đã trưởng thành hơn nhiều rồi, cô mặc áo béo, tóc cũng dài hơn, Tiểu Lê bước lên so chiều cao với Ôn Nam Tịch, nói: “Có cao hơn chút nhưng vẫn thấp hơn chị ạ.”
“Em còn lớn thêm được, nhưng chị thì không?” Ôn Nam Tịch cười mỉm, xoa mái tóc cô, Ôn Du bưng một khay đồ ăn ra đặt lên bàn, nhìn Ôn Nam Tịch, đôi mắt bà dịu dàng, “Con ăn chút đồ trước.”
Ôn Nam Tịch nhìn Ôn Du, “Mẹ ạ.”
Năm nay thần sắc của Ôn Du khá tốt, sự dịu dàng giữa hàng mày khiến bà trở nên càng từng trải hơn, Tiểu Lê giúp cô đẩy hành lý vào.
Ôn Nam Tịch rửa tay, quay ra ngoài, Ôn Du nhìn cô cười, Ôn Nam Tịch đi qua ôm bà một cái, Ôn Du không dám ôm chặt, trên người bà vẫn đang đeo tạp dề.
Bà nói: “Mẹ nấu canh gà cho con đấy.”
“Vâng ạ.”
Ôn Nam Tịch buông bà ra rồi ngồi xuống ghế, cầm thìa lên bắt đầu uống canh gà.
Ôn Du ngồi xuống đối diện, dịu dàng nhìn cô, Tiểu Lê đứng bên cạnh nói, “Dì Ôn, dì có phát hiện chị Nam Tịch xinh hơn không ạ.”
Ôn Du gật đầu, “Có.”
Tiểu Lê trộm cười.
Có mấy vị khách quen của tiệm khi đến thanh toán, cười hỏi: “Con gái đây sao?”
Ôn Du đứng dậy thu tiền, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Giống chị thật đấy, rất xinh.” Vị khách đó nói, Ôn Du cười, tìm tiền trả lại.
Sau khi vị khách rời đi, Ôn Nam Tịch quay lại nhìn một cái, Tiểu Lê nhỏ giọng bên tai cô, “Có nhiều người thích dì Ôn lắm ạ.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, “Vậy sao?”
Tiểu Lê gật đầu, “Nhưng dì khoá lòng lại rồi, không rung động với ai cả.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.
Uống canh xong cô ăn thêm một bát hoành thánh chiên nữa, mắt nhìn tập tài liệu trên bàn, cô cầm lên, là bản trang trí tiệm ở Dung Thành.
Ôn Du quay lại ngồi, thấy cô xem tài liệu, lập tức nói: “Phía Nhan tổng nói muốn mở thêm chi nhánh, thư kí của ông ấy đưa tài liệu này đến cho mẹ xem.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng, “Khá tốt ạ.”
Cô nhìn Ôn Du, “Nếu là chi nhánh, có liên quan đến mẹ không? Tài nấu ăn của mẹ có thể truyền cho người ngoài ạ?”
“Phía Nhan Tổng có đưa một bản phân chia cổ phần, ở trên lầu, hôm nào con xem giúp mẹ nhé.” Một năm nay Ôn Du đã học thên được rất nhiều.
Ôn Nam Tịch gật đầu, “Vâng ạ.”
Ăn xong, những vị khách khác cũng rời đi gần hết, Tiểu Lê xách đồ Ôn Du làm về ăn, Ôn Nam Tịch giúp đỡ dọn dẹp đóng tiệm, cô lau bàn hỏi, “Tiểu Lê phải đi học rồi, mẹ tìm người khác chưa ạ?”
“Mẹ tìm rồi, cô ấy vừa tan làm lúc 8 giờ, xin về trước hai tiếng.”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Sau khi tiệm sửa sang lại cũng dễ dọn dẹp hơn trước, hệ thống máy tính cũng được thay. Sau khi kéo cửa xuống, Ôn Du vẫn còn phải ngồi trước máy tính để nhập khoản thu chi ngày hôm nay và chốt sổ hết ngày, Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh nhìn, Ôn Du thay đổi rõ rệt, bà vừa tính vừa nói: “Con đi tắm trước đi, nhìn mẹ làm gì.”
Ôn Nam Tịch cười cười, cô khoác tay bà, “Mẹ ơi.”
Ôn Du khựng lại.
Ôn Nam Tịch dựa vào vai bà, bà đưa tay xoa tóc con, Ôn Du thở một hơi, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng Ôn Nam Tịch cũng lại dựa vào vai bà mà không phải bà làm ảnh hưởng đến con, dẫn con cùng tiến về phía trước, Ôn Du nghiêng đầu dựa vào cô.
“Nam Tịch.”
“Dạ.”
“Có con rồi, mẹ rất tự hào.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, cười rồi vâng một tiếng.
“Đi tắm đi.” Ôn Du đẩy cô, giục.
Ôn Nam Tịch ôi chao một tiếng, “Con biết rồi, sao mẹ giống hệt với bạn trai con vậy.”
Ôn Du ngây người, bà cúi đầu nhìn con gái.
Ôn Nam Tịch đứng thẳng lên, nhìn bà cười, “Mẹ, con vẫn chưa chính thức nói với mẹ nhỉ, con có bạn trai rồi.”
“Là bạn đó sao?” Sáu phần quà.
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Ôn Du thở phào một tiếng, bà kéo lấy tay cô, “Được.”
Năm ngoái dù đã biết được một ít, Tiểu Lê cũng nhắc qua, nhưng Ôn Nam Tịch vẫn chưa chính thức nói với bà, lần này cuối cùng cũng được nghe cô tự mình nói.
Ôn Nam Tịch nói tiếp, “Có thể tết anh ấy sẽ qua nhà mình chơi.”
Ôn Du có chút căng thẳng, “Đến tiệm sao?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Lúc này Ôn Du có chút hối hận, bà nói: “Nam Tịch, mẹ đã tích được một khoản tiền rồi, hay là mấy ngày tới đi xem nhà nhé? Mẹ nói có thể trả trước một khoản, hàng tháng lại trả dần, chúng ta…”
Ôn Nam Tịch nắm tay bà nói: “Mẹ đừng căng thẳng, anh ấy chỉ đến nhà chúng ta chơi mà thôi, anh ấy biết tiệm nhà mình.”
“Nhưng không có nhà, tầng hai của tiệm này cũng là thuê.” Ôn Du đau lòng, năm ngoái lúc con gái nói muốn mua nhà bà còn phản đối.
“Mẹ! Không sao cả!: Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt bà, “Chúng ta sẽ mua nhà, nhưng không phải bây giờ, không liên quan đến việc anh ấy đến.”
Ôn Du ngây người, bà nhìn đôi mắt sắc bén của con, lòng cũng yên tâm hơn.
“Được rồi, mẹ, chúng ta lên lầu thôi.”
“Ừm.”
Hai mẹ con thu dọn một lát, nhất là khu bếp, rất tốn thời gian.
Đợi tắm xong lau tóc ngồi xuống đã là một giờ sáng rồi, Ôn Nam Tịch nhìn một hàng hộp quà, cô dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên.
Nhấn vào ảnh đại diện của Phó Diên.
Ôn Nam Tịch: Anh ngủ chưa?
Diên: Anh chưa, vẫn đang đợi em.
Ôn Nam Tịch: Em vừa tắm xong, nhà hơi bận việc.
Diên: Ừm
Diên: Em ngủ sớm đi nhé.
Ôn Nam Tịch có hơi nhớ anh, nhất là khi nhìn khung trò chuyện, anh ôm cô ngẩng đầu nhìn camera, giống như anh đang nhìn cô qua màn hình điện thoại vậy, tấm ảnh này chụp lúc khi bọn họ vừa dừng lại, cơ bả vai của anh có lộ ra một chút.
Cánh tay thì không cần nói, đường nét rõ ràng.
Chiếc sơ mi màu đen phủ lên eo cô, nhưng sau lưng vẫn lộ một ít, xương quai xanh bị anh cắи ʍút̼ mà đỏ ửng.
Thời kì yêu đương nồng nhiệt, xa nhau một giây đã nhớ.
Ôn Nam Tịch không ngờ bản thân mình sẽ lại như vậy.
Cô chụp màn hình cuộc trò chuyện gửi cho anh.
Phó Diên trả lời rất nhanh.
Diên: Nhớ anh rồi sao?
Ôn Nam Tịch: Sao anh biết em muốn nói gì
Diên: Anh cũng đang nhớ em, vừa nhìn tấm ảnh ấy.
Đôi mắt cô cong lên, khoé môi cũng vậy.
Ôn Du đi vào lấy khăn lau tóc, thấy con gái nhìn điện thoại cười, Ôn Du cũng ‘bị truyền nhiễm’. Ôn Nam Tịch nhắn tin cho Ôn Du xong, ngẩng đầu nhìn Ôn Du đi vào, hai mẹ con ngủ với nhau.
Ôn Du nói: “Đến rồi đây.”
–
Lần này gần tết Ôn Nam Tịch mới vệ, vì vậy mới hai ngày đã đến tết rồi.
Người phụ nữ Ôn Du tuyển cũng ở gần đây, bà ấy cũng ngang tuổi Ôn Du, trông cũng thanh tú hơn, nhưng không hoạt bát được như Tiểu Lê, nhưng làm việc tốt, giúp Ôn Du không ít việc.
Trước khi đến tết, Nhan Xuyên cho người đến quán bàn về việc mở chi nhánh.
Ôn Nam Tịch cũng ngồi nghe chung.
Do Ôn Du đào tạo, tiệm mới Ôn Du sẽ có 30% cổ phần, còn về những điều khoản khác đều có lợi cho bà, phía Nhan Xuyên giúp bà đăng kí quyền sở hữu thương hiệu, vì vậy các tiệm Ôn Du đều có quyền tham gia quản lý. Chỉ là như vậy bà sẽ vất vả hơn, nhưng Nhan Xuyên sẽ cho người tới giúp bà.
Ôn Nam Tịch cảm thấy Nhan Xuyên làm việc không tồi.
Rất nhiều điều khoản hợp đồng đều nghiêng về Ôn Du, bao gồm cả những chi nhánh sắp mở, thậm chí có cảm giác ông và Ôn Du mới là người chung một thuyền, còn chi nhánh chỉ là chi nhánh.
Ôn Du nhìn Ôn Nam Tịch nói, “Vị này là Nhan tổng, ông ấy rất tốt.”
Ôn Nam Tịch cười, cô vâng một tiếng.
Hôm ba mươi tết, tiệm nghỉ một hôm.
Chị Dư mới vào làm về nhà ăn tết, Ôn Nam Tịch và Ôn Du cũng ra chợ, mua thức ăn chuẩn bị cho bữa thôi, từ chiều Tiểu Lê đã đến tiệm rồi.
Sau khi cô ấy lên đại học có học ghita một thời gian.
Ngồi trong tiệm chơi đàn lung tung, Ôn Nam Tịch và Ôn Du ở bên cạnh nhặt rau nghe đàn, ban đầu Ôn Nam Tịch còn cảm thấy không nhịn được, bảo cô ấy đàn cho hay, sau đó lại dần quen với tiếng đàn loạn xạ ấy, chủ yếu là giọng Tiểu Lê rất dễ nghe, thích hợp cất giọng hát.
Hơn sáu giờ, bữa tối đã xong.
Ôn Nam Tịch và Ôn Du ngồi xuống, một phút sau Tiểu Lê cũng đẩy cửa đi vào, cười hi ha ngồi xuống bàn ăn, lần này Ôn Nam Tịch đã chuẩn bị bát đũa cho cô nhóc trước.
“Năm mới vui vẻ.” Ôn Du lấy hai bao lì xì ra, mỗi người một cái.
Tiểu Lê nhận lấy, nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Ôn Nam Tịch gõ mũi cô nhóc, “Em không khách sáo gì cả.”
“Khách sáo gì với chị và dì chứ, đợi tương lai em kiếm được tiền rồi, em cho chị và dì mỗi người một tấm thẻ, tuỳ hai người quẹt.”
Ôn Nam Tịch cười: “Vậy để chị đợi.”
“Tin em đi.” Tiểu Lê cầm đũa nghiêm túc nói.
Ôn Du cười nhìn họ rồi gắp đùi gà cho hai người, Ôn Nam Tịch và Tiểu Lê rót rượu, lấy máy tính bảng ra xem Xuân Vãn, ba người vui vẻ đón năm mới.
Dung Thành rất lạnh, giống với Lê Thành.
Quán ăn của Ôn Du năm nay không đóng cửa cuốn, cửa kính trong suốt, có một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, Ôn Hữu Đào ngồi ở ghế sau, cà vạt bị kéo ra, người nồng nặc mùi rượu. Trợ lý ngồi ở ghế lái, nhìn Ôn Hữu Đào một cái, Ôn Hữu Đào nhìn cửa kính sáng đèn, không nói một lời.
Khuôn mặt ông ta lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy cảm xúc.
Gió thổi mạnh khiến cành cây đung đưa, đêm giao thừa ở Dung Thành, mọi nhà đều đang ăn cơm Tất Niên, trên đường không có nhiều xe, chiếc ô tô màu đen dừng lại gần trạm xe buýt vắng vẻ trông đặc biệt hoang vắng. Di động sáng lên, Ôn Hữu Đào cầm lên nhìn, trả lời tin nhắn.
Vô tình trượt tới album ảnh, ông ta lướt lên trên, tìm thấy một bức ảnh từ rất lâu rồi.
Lúc đó bà cụ vẫn còn sống, miệng vẫn rất thâm độc, đêm giao thừa, Ôn Nam Tịch và bà cụ cãi nhau vài câu, để hòa giải, Ôn Du nhấc điện thoại lên chụp ảnh và gọi họ: “Cà tím.”
Vì thế.
Trong ngôi nhà cổ đó, vẫn để lại bức ảnh chụp này.
Trên bàn bày đầy món ăn, Ôn Nam Tịch mặc áo khoác màu đỏ, Ôn Du mặc áo màu nâu, bà dựa gần vào vai ông ta, bà cụ cũng mặc áo khoác bông màu đỏ.
Đột nhiên Ôn Hữu Đào không thở được.
Ông ta lại ngẩng đầu nhìn vào quán ăn của Ôn Du, bên trong rất ấm áp, có thứ gì đó mà ông ta không thể với tới, cũng có thứ gì đó ông ta đã đánh mất.
Trợ lý nhìn ông ta nói: “Sếp?”
Ôn Hữu Đào đợi một lúc lâu, mới nói: “Lái xe đi.”
Người trợ lý lập tức khởi động xe và lái đi. Ôn Hữu Đào lại nhìn về phía cửa, Ôn Du mỉm cười đứng dậy, cụng ly với Ôn Nam Tịch, hai mẹ con họ đều cười rạng rỡ.
Chiếc xe màu đen chạy đi không bao lâu, vượt qua một chiếc xe khác phía trước, chiếc xe đó cũng là một chiếc xe màu đen, lão Lưu đang lái xe, Nhan Xuyên để tay sang bên cạnh, ông vừa mới ra khỏi công ty, cởi một vài cúc khuy măng sét, một tay chống trán, lái xe nhanh chóng lướt qua quán ăn Ôn Du.
Qua tầm mắt, Nhan Xuyên nhìn thấy ánh đèn chiếu ra từ, ba người đang trò chuyện, Ôn Nam Tịch chạy tới ôm lấy cổ Ôn Du, Ôn Du đỏ mặt, cụng ly với con gái.
Xe chạy qua, khung cảnh trong nháy mắt biến mất, theo sau là một con hẻm tối tăm, Nhan Xuyên dừng một chút, lấy lại bình tĩnh, ngả người ra sau, nói với Lão Lưu: “Quay lại đi.”
Lão Lưu dừng lại, đang định hỏi đi đâu, giây tiếp theo ông nhớ tới quán ăn của Ôn Du.
Vì vậy, chiếc ô tô màu đen phía trước quay đầu lại, một lúc sau mới chậm rãi dừng lại trước cửa tiệm, Nhan Xuyên nói: “Anh đi mua hoành thánh, nói rằng tôi muốn ăn. “
Lão Lưu nghe vậy, gật đầu rồi đẩy cửa ra.
Nhan tổng tối nay không về nhà cũ, bởi vì Ngu Viện Viện đã tới đó để lấy lòng bà cụ, Nhan Xuyên không muốn gặp hai mẹ con họ nên kiếm cớ không về.
Ding Dong.
Chuông cửa reo.
Ôn Du, Ôn Nam Tịch cùng Tiểu Lê quay đầu nhìn lại, lão Lưu cười nói: “Tết Nguyên Đán, mọi người đang ăn cơm Tất Niên à?”
Ôn Du quen lão Lưu nên đứng dậy nói: “Chúc mừng năm mới. Đúng vậy, chúng tôi đang ăn cơm, anh có muốn cùng ăn không?”
Lão Lưu lắc đầu nói: “Tôi và Nhan tổng đi ngang qua đây, ông ấy muốn ăn hoành thánh, bây giờ có không?”
Ôn Du dừng một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chưa có rồi, anh Nhan vẫn chưa ăn phải không? Hay là, hôm nay tôi có làm thêm chút cà rốt khoai lang, sườn và canh, Nhan tổng ăn cái này có được không?”
Lão Lưu dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”
Ông tự mình đồng ý giúp Nhan Xuyên, dù sao đêm giao thừa làm phiền người khác cũng không hay lắm.
Ôn Du bảo ông đợi rồi vào nhà lấy hộp đựng đồ, Ôn Nam Tịch theo sau bà vào trong, nhét đồ ăn vào đó, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao Nhan tổng không về nhà ăn cơm giao thừa? “
Ôn Du không biết chi tiết nên thấp giọng nói: “Có lẽ là bận công việc quá.”
Ôn Nam Tịch ậm ừ, nhìn Ôn Du đóng hộp, Ôn Nam Tịch cầm lấy đưa cho lão Lưu, lão Lưu nhìn cô, cười gật đầu: “Cám ơn.”
Sau đó ông rời đi.
Ôn Nam Tịch khoanh tay đứng đó, nhìn lão Lưu ngồi vào ghế lái của một chiếc ô tô màu đen, cửa sổ đóng kín, nhìn không rõ bên trong, Nhan Xuyên nhìn thấy Ôn Nam Tịch từ ghế sau.
Ông nhìn cô gái cao ráo xinh đẹp, dừng lại, thu hồi tầm mắt, nhìn Lão Lưu: “Ở nhà cô ấy có con, ông đã gửi hai bao lì xì cho bọn trẻ chưa?”
Lão Liễu hơi sửng sốt, lập tức nói: “Chưa, tôi quên mất. Bây giờ tôi đi gửi nhé?”
Nói xong, ông mở hộc xe phía trước, lấy ra hai chiếc phong bì màu đỏ được bọc kín.
Nhan Xuyên nhìn qua, cũng không ngăn cản, nói: “Đi đi, đưa đồ ăn cho tôi.”
Lão Lưu đưa hộp đóng gói cho ông, nói: “Không còn hoành thánh nữa, tôi không dám bảo Ôn Du làm. Bà ấy nói ở đó có rất nhiều đồ ăn nên gói những thứ này cho ông. Nhìn giống mấy món trên bàn ăn đêm giao thừa.”
Nhan Xuyên dừng một chút, vài giây sau mới nói: “Khá ngon.”
Ngửi được mùi thơm.
Lão Lưu bước xuống xe.
Anh vội vàng đi tới tiệm ăn gọi Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch quay người lại, Lão Lưu đưa cho cô hai phong bao lì xì màu đỏ, nói: “Nhan tổng cho cô và cô bé kia. Chúc mừng năm mới.”
Ôn Nam Tịch hơi dừng một chút, nhìn phong bao màu đỏ, không muốn nhận, ngẩng đầu nói: “Không cần…”
“Cầm lấy đi, bên ngoài lạnh quá, tôi phải về trước đây.”
Lão Lưu mỉm cười đưa cho cô, hai chiếc lì xì màu đỏ đặt vào lòng bàn tay Ôn Nam Tịch, lão Lưu nói xong liền rời đi, Ôn Nam Tịch đứng đó nhìn chiếc xe màu đen lái đi.
Cô cầm hai chiếc lì xì màu đỏ rồi đẩy cửa bước vào.
Ôn Du nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
“Nhan tổng đưa cho con.” Ôn Nam Tịch đưa cho Tiểu Lê, Tiểu Lê nhận lấy nói: “Lại thêm lì xì rồi!”
Ôn Du cười nói: “Nam Tịch, con cứ nhận lấy, Nhan tổng rất tốt.”
Ôn Nam Tịch đặt lì xì màu đỏ lên bàn, cô cầm đũa lên, liếc qua nhìn.
Ăn xong bữa cơm đêm giao thừa.
Sau khi ba người dọn dẹp xong, vào trong cửa hàng xem Gala Lễ hội mùa xuân, cười nói đùa bàn về nội dung, Tiểu Lê lại chơi ghita và hát “Hoa hồng đỏ” của Trần Dịch Tấn. Ôn Nam Tịch ngồi một bên lắng nghe, di động vang lên và Alipay của cô nhận được thêm lì xì.
Ôn Nam Tịch bấm vào xem.
Phó Diên gửi cho cô lì xì trị giá 52.000 nhân dân tệ.
Diên: Chúc mừng năm mới, công chúa của anh.
Ôn Nam Tịch cong môi đáp: Cảm ơn hoàng tử.
Ôn Nam Tịch gửi lại phong bao lì xì 5.200 tệ cho anh, nhưng Phó Diên vẫn nhận, khi Ôn Nam Tịch nhìn thấy số 5.200, cô lập tức nhớ ra điều gì đó, năm ngoái Phó Diên cũng gửi cho cô một phong bao 5.200 tệ trong dịp Tết Nguyên Đán, còn nói rằng gửi thừa một số 0.
520
Anh Yêu Em
Đó là tình yêu âm thầm nhưng thẳng thắn.
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch dừng lại, lập tức chỉnh sửa: Trả lại cho em 5200 tệ.
Diên:?
Diên: Ôn Nam Tịch, em hơi keo kiệt đấy.
Anh vốn không có ý định nhận, nhưng thấy hành vi của cô, chậc, Phó Diên suy nghĩ một lúc rồi trả lại 5200 tệ cho cô. Sau khi Ôn Nam Tịch nhận được, cô lại gửi cho anh lì xì 520 tệ.
Phó Diên im lặng trong vài giây.
Đã nhận.
Vài giây sau, anh cũng trả lời bằng lì xì 520.
Ôn Nam Tịch vừa nhìn thấy, mỉm cười.
Anh đã hiểu.
Cô cũng nhận lấy.