Ôn Nam Tịch ngủ một giấc tỉnh dậy, người đầy mồ hôi, thời tiết oi ả, cô quên bật điều hòa, trên bàn cạnh giường ngủ chỉ có một chiếc quạt nhỏ đang quay.
Cô ngồi ngây ngốc một lúc rồi di chuyển chiếc laptop đã tắt màn hình sang một bên, kiểm tra hộp thư của mình. Vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi từ công ty mới, đầu tóc bù xù, mồ hôi đầm đìa, điện thoại di động lúc này vang lên, cô xem qua rồi nhấc máy, Chu Nhược Vi nói trong điện thoại: “Chị em tốt, tớ đi công tác về rồi, lát nữa sẽ tới đón cậu. Chúng ta ra ngoài chơi.”
“Cậu định đi đâu chơi?” Ôn Nam Tịch dựa vào đầu giường hỏi.
Những ngày không có việc làm thực sự là ngày đêm hỗn loạn. Chu Nhược Vi đang bắt taxi, cười nói: “Đương nhiên là đến quán bar ngồi, hiếm khi cậu có thời gian rảnh, đến lúc vào công ty mới cậu sẽ lại bận rộn đến tối tăm mặt mũi, thậm chí không có thời gian để ăn.”
Công việc trước đó của Ôn Nam Tịch là trưởng nhóm dự án trong công ty của anh trai. Cô đã theo anh trai đi làm từ khi còn học đại học nên có rất nhiều việc cô phải chịu trách nhiệm, hơn nữa vì sự đề bạt của anh trai nên càng phải liều mình vì công việc, Chu Nhược Vi đã không còn nhớ rõ đã bao nhiêu lần gọi bạn ra ngoài nhưng không cả kịp uống một tách cà phê, đến giành ra nửa tiếng cũng không có.
Bây giờ cô cuối cùng đã có thể thoát khỏi nanh vuốt của anh trai mình.
“Tớ vừa lên xe, nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ cậu, cậu sửa soạn một chút rồi cùng tớ ra ngoài.” Chu Nhược Vi thúc giục. Ôn Nam Tịch vừa mới tỉnh dậy, giọng nói yếu ớt không có lực: “Tớ phải ăn cơm trước, cơm trưa vẫn chưa ăn.”
“Ăn, ăn, ăn. Tớ sẽ dẫn cậu đi ăn. Nhanh sửa soạn đi.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, cúp điện thoại. Xuống giường, kéo rèm ra, bên ngoài trời đã tối, ánh tím chiều tà bao phủ một nửa bầu trời, giống như bầu trời trong giấc mơ khi cô ngồi làm bài trong tiết tự học buổi tối.
Không biết tại sao, cô lại mơ thấy mình đang học năm cuối cấp 3. Những chồng đề thi và bài kiểm tra đè nặng lên cô đến mức không thở được. Cô hoàn hồn, lấy quần áo đi tắm, gội đầu rồi mới bước ra, Chu Nhược Vi đã vội vàng gọi điện thoại tới, Ôn Nam Tịch chậm rãi vò mái tóc hơi ướt của mình cho khô bớt rồi xách một chiếc túi nhỏ xuống lầu.
Chu Nhược Vi mặc váy hai dây, đi giày cao gót, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, vừa thấy cô đi xuống liền bước tới nắm tay cô: “Nay cậu ngủ cả ngày à?”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.
Chu Nhược Vi kéo cô lên taxi, thấy cô để mặt mộc, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi là vẫn đỏ mọng, vừa nhìn đã biết tối qua chắc chắn đã thức khuya.
Cô ấy bất lực nói: “Cho dù không đi làm thì cậu cũng không thể để bản thân mình như thế này”.
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng cười, tựa lưng vào ghế nói: “Hiếm khi mới được nghỉ ngơi, cho nên tớ luôn cảm thấy đi ngủ sớm thật là lãng phí.”
Chu Nhược Vi nghe vậy, nói: “Cũng đúng!”
Cô cười nói: “Chúng ta đi ăn trước đi.”
–
Hai người đã đến quán bar.
Ôn Nam Tịch đã lâu không đến quán bar, vừa bước vào đã có cảm giác không kịp thích ứng. Trên sân khấu có người đang ca hát, hầu hết các dãy ghế dài đều đã chật kín, chỉ có quầy bar còn trống. Trên quầy có một nhân viên pha chế xăm hình, hai mắt Chu Nhược Vi sáng lên kéo cánh tay Ôn Nam Tịch qua ngồi chỗ đó.
Ôn Nam Tịch nhìn người pha chế tóc ngắn kia, sau đó thấy vẻ hưng phấn trong mắt bạn thân, cô bật cười. Chu Nhược Vi gọi đồ uống, cùng trò chuyện với người pha chế rượu, trong khi đó Ôn Nam Tịch quan sát, lắng nghe nam ca sĩ trên sân khấu đang hát.
Một bài hát quen thuộc vang lên.
“Ngày tôi trốn học vì em cũng là ngày hoa rơi ấy, cớ sao tôi chẳng còn nhìn rõ khung cảnh lớp học ngày hôm ấy nữa, thật muốn đắm chìm trong cảm giác tan biến giữa làn mưa một lần nữa, chẳng ngờ được tôi vẫn còn níu giữ chút dũng khí tưởng chừng như đã mất, thật muốn gặng hỏi em một lần nữa, rằng em sẽ đợi chờ hay rời bỏ tôi đây?... “
“Từ rất lâu, rất lâu rồi, có một người yêu em vô cùng…Nhưng ngờ đâu mưa cứ lớn dần, laớn đến mức khiến tôi chẳng thể nhìn thấy em nữa.”
Từ rất lâu, rất lâu rồi…
Giai điệu quen thuộc tựa như vang lên từ tai nghe, Chu Nhược Vi nhận lấy hai ly rượu, đẩy một ly cho Ôn Nam Tịch, nhìn dáng vẻ mê mẩn của Ôn Nam Tịch, tiến lại gần cô hỏi đùa: “Ngày trước, có người yêu cậu à?”
Ôn Nam Tịch dùng đầu ngón tay cầm ly rượu lạnh định thần lại, mỉm cười nhìn Chu Nhược Vi lắc đầu.
Chu Nhược Vi nhìn khuôn mặt trắng hồng như ngọc, không bôi bất kỳ loại phấn màu nào của cô, nói: “Không cần khiêm tốn, đừng nói bây giờ, thời đi học chắc chắn cậu là một nữ thần.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười. TruyenHD
Cô không phải. Nữ thần là một người khác.
Rượu tiến vào cổ họng lạnh mà nóng, Ôn Nam Tịch cau mày, hương vị quá cay, lúc này Chu Nhược Vi dùng khuỷu tay đυ.ng vào cánh tay Ôn Nam Tịch một cái.
“Nhìn kìa, người đàn ông kia, tuyệt quá tuyệt!”
Ôn Nam Tịch theo tầm mắt của cô, ở quầy bar mờ mịt nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, anh đang ngồi trên quầy bar, đôi chân dài thoải mái đặt trên mặt đất, mặc quần dài đen, tay cầm ly rượu, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ và một chuỗi hạt Phật màu đen, anh đang nói chuyện với người bên cạnh.
Mi mắt hạ xuống, nhẹ nhàng, có chút lãnh đạm.
Trên quầy bar này có thứ gì đó thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh nâng ly lên uống, hơi nghiêng đầu, Ôn Nam Tịch vô thức nhìn đi chỗ khác, cầm ly trong tay ngồi lùi lại vài phân, nhưng lại bị Chu Nhược Vi chặn lại, ca sĩ trên bục vẫn lặp lại bài “Ngày nắng”.
Hết câu này đến câu khác, đâm thẳng vào trái tim cô.
Như thể âm thanh bài hát trong tai đang nghe dần dần to lên: “Khó khăn lắm mới có thể yêu thêm một ngày nhưng ở cuối câu chuyện, dường như cậu đã nói lời chia tay. Tớ đã cố thử nắm tay cậu trong ngày đầy gió đó...”
Cô nghiêng mặt uống rượu, hết ngụm này đến ngụm khác, để cho vị rượu cay chiếm cứ, Chu Nhược Vi quay đầu lại nói: “Anh ta vừa nhìn sang bên này, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, bây giờ tớ cảm thấy người pha chế rượu không ngon nhưng không nghĩ việc quyến rũ người đàn ông kia là dễ dàng.”
Ôn Nam Tịch nghe Chu Nhược Vi nói thì có chút choáng váng, gật đầu đồng ý, Chu Nhược Vi nhìn ly rượu của cô đã trống rỗng, sửng sốt: “Uống hết rồi à?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.
“Có hơi cay.”
Cô muốn uống thêm, nhưng cổ họng lại nóng rát, cô đưa tay về phía Chu Nhược Vi, cô bạn nhận ra có thể cô đã say, Ôn Nam Tịch đã uống hết ly của cô.
“Nam Tịch!” Chu Nhược Vi lập tức đưa tay ngăn cản.
Ôn Nam Tịch uống xong một ly, lại càng choáng váng, đặt ly xuống, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, bài hát như đưa cô đến một không gian khác.
Cô ngồi ngơ ngác.
Lúc này, một bóng người cao gầy, đi giày cao gót bước vào. Người đàn ông đang uống rượu và nói chuyện kia chợt đặt ly xuống rồi cùng người phụ nữ đó đi qua bên này. Tầm mắt Ôn Nam Tịch choáng váng, nhìn bọn họ, nửa người dựa vào quầy bar.
Không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào, khi họ đến gần, cô đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay người đàn ông.
Đúng lúc đó, ánh sáng chiếu vào lông mày cô, cô ngước mắt lên.
Người đàn ông dừng lại đúng lúc, hạ mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt cô trong mơ hồ.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy cô cũng hơi thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc, Chu Nhược Vi sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay Ôn Nam Tịch kéo lại xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, bạn tôi say đến không tỉnh táo, đã nhầm người rồi.”
Người đàn ông không nói gì, trong bóng tối chỉ thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt người phụ nữ qua chút ánh sáng lóe lên, người phụ nữ bên cạnh cũng nhắc nhở: “Phó Diên, chúng ta đi thôi.”
Chu Nhược Vi lập tức trả lời: “Đúng, đúng, đúng, hai người đang vội, xin lỗi, ngại quá.”
Chu Nhược Vi kéo tay Ôn Nam Tịch mấy lần, lại phát hiện sức của cô khỏe quá không thể kéo xuống được, tuy nhiên lại không dám làm Nam Tịch bị thương nên chỉ có thể gỡ từng ngón tay của bạn xuống, cũng không ngừng thúc giục: “Nam Tịch, buông ra đi, cậu nhầm người rồi, Nam Tịch…”
Nam Tịch…
Nam Tịch…
Âm thanh lúc này rõ ràng đến mức ngay cả tiếng hát cũng không thể che đậy được. Vẻ mặt Phó Diên không thay đổi, anh nhìn cô cúi đầu, giây tiếp theo, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, lòng bàn tay to lớn giữ cổ cô nâng lên, đầu ngón tay chạm vào mạch máu của cô.
Ôn Nam Tịch bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, ánh mắt trống rỗng theo men say.
Chu Nhược Vi sửng sốt, nín thở, nhìn thấy người đàn ông này nhìn Ôn Nam Tịch mấy giây, sau đó sắc mặt lạnh lùng đứng dậy, dùng sức giật mạnh bàn tay đang bị cô nắm lấy, tay Ôn Nam Tịch mất đi chỗ chống đỡ, cô bị mất thăng bằng, may thay, tay còn lại của anh vẫn giữ lấy cổ cô, anh dùng một lực nhẹ đẩy Ôn Nam Tịch vào trong vòng tay Chu Nhược Vi, thu lại bàn tay có hạt Phật rồi rời đi cùng với mỹ nữ bên cạnh...
Cô nàng xinh đẹp kia liếc nhìn Ôn Nam Tịch một cái, khóe môi nhếch lên có chút khinh thường.
Chu Nhược Vi có chút bối rối xin lỗi người phụ nữ đó, nhưng người phụ nữ kia lại tỏ ra kiêu ngạo không nói gì, dẫm lên giày cao gót đi theo người đàn ông rời đi. Chu Nhược Vi đỡ Ôn Nam Tịch, trả tiền rồi ôm cô bạn mềm mại vào lòng, thở dài: “Nam Tịch, thật sự xin lỗi, sớm biết thế này tớ đã đưa cho cậu rượu hoa quả rồi.”
Lúc này vẫn còn rất nhiều người đang nhìn về hướng này.
Ôn Nam Tịch say đến choáng váng, bài hát trên sân khấu đã được đổi, Chu Nhược Vi cùng người pha chế đỡ Ôn Nam Tịch, hai người thu dọn đồ đi ra ngoài, nhanh chóng gọi taxi về nhà. Khi Ôn Nam Tịch trở về phòng, cô liền nôn mửa đến chảy cả nước mắt, lần đầu tiên Chu Nhược Vi nhìn thấy Ôn Nam Tịch như vậy, cô ấy dùng khăn lau mặt cho cô.
Mặt cô vốn đã nhợt nhạt thức khuya, nay càng trắng bệch như tờ giấy.
Cô đỡ Ôn Nam Tịch ngồi lên ghế sofa, Ôn Nam Tịch dựa vào lưng ghế thư giãn một lúc. Chu Nhược Vi lục lọi tủ tìm ra viên thuốc giải rượu, đưa một viên cho Ôn Nam Tịch uống. Sau khi Ôn Nam Tịch uống xong cũng vô cùng mệt mỏi, thấy cô như vậy, Chu Nhược Vi cũng không dám rời đi, ngồi ở bên cạnh cô cảm thấy tối nay có gì đó không ổn.
Người đàn ông và người phụ nữ đó hiển nhiên biết Nam Tịch.
Cô vuốt tóc Ôn Nam Tịch, nói: “Nam Tịch.”
Sau khi thuốc vào cổ họng, cô cảm thấy dễ chịu hơn, Ôn Nam Tịch cũng tỉnh táo hơn chút nhìn bạn mình, Chu Nhược Vi nhẹ giọng hỏi: “Cậu biết hai người vừa rồi đúng không?”
Ôn Nam Tịch lúc này chỉ muốn tự xử chính mình.
Cô nhắm mắt lại. Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, mím môi, sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt: “Bạn học cũ.”
“Vậy cậu! Không phải cậu nhầm người sao…?!”
“Không nhầm…” Tất cả là do bài hát kia và giấc mơ ban chiều, Ôn Nam Tịch cầm cốc nước lên uống, dựa vào đó không muốn cử động, Chu Nhược Vi đi tới lại gần cô hơn, trong mắt có chút lo lắng và bối rối, “Họ là ai vậy? Có thể cho tớ biết được không?”
Ôn Nam Tịch cầm ly nước vốn đã nguội lạnh, giọng rất nhẹ: “Không phải người quá quan trọng…”
Cổ ngứa ngáy, cô đưa tay lên gãi, nhưng lại cảm nhận được mạch đập, dường như nhớ đến sự lạnh lẽo mà ngón tay anh chạm vào mạch máu. Đầu ngón tay của cô dừng lại.
Lại nhắm mắt.
….