Đám tang được tổ chức không lớn, chỉ có vài người thân quen với ông tới dự.
Tất cả mọi người đều mặc đồ đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng nhỏ. Lần lượt lần lượt từng người bước tới thắp nhang trước linh cữu.
Một cô gái bé nhỏ mặc trên người một bộ váy trắng lịch sự mang đầy vẻ tang thương, đầu còn đội khăn tang trắng muốt lạnh lẽo. Bộ đồ khiến cô gái nổi bật giữa đám đông. Sắc mặt người con gái trắng bệch, môi bị cắn tới bật máu, đôi mắt to trong sáng phủ một tầng sương mù ảm đạm nhưng vẫn lịch sự cúi chào từng vị khách bước tới.
"Sơ Vũ, nếu em cần gì thì nhớ gọi cho chị." Một người phụ nữ mang dáng vẻ chính chắn trưởng thành, đưa cho cô gái một sấp giấy.
"Vâng." Kiều Sơ Vũ đưa đôi tay mềm yếu vô lực lên, miễng cưỡng mới có thể cầm vững chúng.
Toàn bộ đều là giấy tờ chuyển nhượng tài sản, ông nội trước khi mất đã sắp xếp chu đáo cho cô. Không nhiều, nhưng đủ để Kiều Sơ Vũ sống thoải mái tới khi đủ lông đủ cánh. Người đến viếng dần dần cũng vơi bớt, vị luật sư kia sau khi làm xong thủ tục cũng nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại một mình Kiều Sơ Vũ mệt mỏi ngồi trước linh đường.
Cô vừa ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe thấy tiếng xe ô tô dừng lại trước cửa.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, khí chất hắn ta bất phàm, bộ vest được là phẳng phiu, đến giày da hắn đi cũng sạch sẽ đến sáng bóng, gương mặt điển trai chói mắt giống như thiên sứ hạ phàm. Nhưng khí chất của hắn ta lại khiến Kiều Sơ Vũ lạnh sống lưng, không nhịn được mà run rẩy lùi lại phía sau.
"Doãn gia, đây là linh đường của Kiều lão." Tên đàn ông đi cạnh hắn cất tiếng.
Ngực áo hắn ta vậy mà cài một bông hoa đỏ chói mắt.
Kiều Sơ Vũ dường như tàn hình trước mắt hắn, tên trợ lý kia nhìn thoáng qua cô, sau đó đi tới châm ba nén hương.
Doãn Trạch sau khi thắp hương, mới nhìn tới người con gái mềm yếu ngồi đằng xa.
Ánh mắt của hắn khiến Kiều Sơ Vũ muốn trốn đi, nhưng theo phép lịch sự vẫn từ từ đi ra. Bởi vì sức khỏe không tốt, từng bước đi của cô đều chậm chạp khiến kẻ kia nhíu mày tỏ ý không vui.
"Kiều tiểu thư." Tên trợ lý lịch sự cúi đầu.
"Hai vị đây là..." Khoảng cách không xa, nhưng lại khiến Kiều Sơ Vũ thở hổn hển, khó khăn lắm mới cất được tiếng nói.
Giọng nói ngọt ngào, trong veo, hai người đứng không xa. Doãn Trạch dễ dàng ngửi được hương vị sạch sẽ, thơm mát trên người thiếu nữ.
Người anh em dưới thân hắn vậy mà rục rịch muốn ngóc đầu lên.