Mỹ Nhân Tư Hoa Niên

Chương 48

Thế nhưng bây giờ, bà rốt cuộc là làm sao? Vì sao nhắc tới phụ thân của nàng thì sẽ khóc không ngừng?

Kỷ Uyển Diễm luống cuống, nàng mơ hồ cảm giác được mình dường như đã chạm đến một nơi không nên chạm vào, cảm giác bất an dần dần lan tỏa.

Lâm thị bổ nhào lên giường La Hán khóc rống lên, chôn mặt của mình ở dưới chăn đệm. Kỷ Uyển Diễm quỳ gần bên cạnh bà, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của bà, hi vọng bà có thể cảm thấy tốt hơn một chút. Âm thanh buồn bực của Lâm thị rơi vào trong tai Kỷ Uyển Diễm khiến nàng có chút không biết làm sao, cũng không biết nên an ủi bà thế nào, chỉ có thể một mực thể hiện ý tứ xin lỗi của mình, liên tục nhận sai.

Khoảng quá nửa canh giờ sau, cảm xúc của Lâm thị mới dần dần khôi phục lại, từ trong chăn đệm lộ ra đôi mắt đỏ hồng vì khóc. Kỷ Uyển Diễm thoáng cái đã nhào vào trong n.g.ự.c của bà, rồi nói:

"Nương, đều là do con không tốt, con về sau không bao giờ... nói hươu nói vượn nữa."

Sau khi tỉnh táo lại, Kỷ Uyển Diễm phỏng đoán sở dĩ Lâm thị kích động như vậy, là do câu nói "Không phải cha của con" mà nàng đã nói. Thử nghĩ mà xem cho dù là ai nghe được câu nói như vậy cũng không thể thấy cao hứng nổi. Câu nói đó tương đương nói thẳng vào mặt Lâm thị là bà không biết kiềm chế, cùng nam nhân khác quan hệ rồi sinh ra nàng...

Sau khi Kỷ Uyển Diễm nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy hối hận không thôi, nàng không nên bởi vì một ít lời đồn đãi linh tinh, mà tới phỏng đoán mẹ của mình, nàng quả thật là không nên như vậy.

Thế nhưng câu nói đầu tiên mà Lâm thị nói ra sau khi ôm nàng, lại làm cho toàn thân Kỷ Uyển Diễm như ngã vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

"Con không có nói sai. Thật sự là ông ấy... Không phải là cha của con."

Kỷ Uyển Diễm từ trong lòng Lâm thị ngồi thẳng dậy, khϊếp sợ nhìn Lâm thị nay đã bình tĩnh trở lại.

"Chuyện này ta vốn cũng có ý định nói cho con biết. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy con, ta lại không nói nên lời. Con còn nhỏ như vậy, căn bản không nên biết những thứ này, thừa nhận những điều này. Nhưng hôm nay con đã mở miệng hỏi ta, ta đây cũng không muốn gạt con, mặc kệ con nghe có hiểu hay không, ta sẽ đều nói cho con biết."

Lời Lâm thị nói khiến trong lòng Kỷ Uyển Diễm dậy sóng, bão tố thét gào, nàng chăm chú nhìn vào mặt của Lâm thị, mãi không nói nên lời.

Lâm thị dựa lưng vào giường La Hán có chạm trổ bách hoa muôn lá, đầu ngón tay nhẹ vân vê góc của quyển sách, giọng nói mỏi mệt như trải qua nghìn cay trăm đắng nhưng vẫn vô cùng kiên định, khẽ khàng nói với Kỷ Uyển Diễm:

"Ta hận Kỷ gia, ta hận Kỷ Trữ thị." Lâm thị mở đầu bằng những lời này, nói ra tiếng lòng của bà bao nhiêu năm qua.

"Mấy người đó đã hủy hoại cuộc đời của ta. Kỷ Châu luôn coi Kỷ Lan là muội muội ruột của mình, chuyện gì cũng đều thuận theo ý nàng ta. Năm đó Kỷ Lan gả cho thế tử Trấn Quốc công Tống Dật, sau khi thành thân Tống Dật lại muốn nạp thϊếp, cho nên Kỷ Lan tức giận trở về nhà mẹ đẻ, vốn là muốn giằng co để cho Tống Dật đến cửa xin lỗi đón về. Nhưng nào ngờ đúng lúc đó, Trữ gia gặp chuyện không may, thân sinh đệ đệ của Kỷ Trữ thị đánh c.h.ế.t người ở kinh thành, mà sự việc lại thuộc quản hạt của Trấn quốc công phủ. Kỷ Lan vì cậu của mình nên đã ăn nói khép nép viết thư cầu hòa cho Tống Dật. Sau khi Tống Dật đến Kỷ gia, không ngờ lại động tâm tư không nên có với ta. Hắn nói với Kỷ Lan rằng hắn có thể trợ giúp nhưng với điều kiện Kỷ gia lựa cho hắn một người thị thϊếp, và còn đòi ta phải hầu hạ hắn một đêm. Sau khi nghe xong, Kỷ Châu thực sự tức giận, nói bằng mọi giá cũng không để cho Trữ thị kéo ta đi. Nhưng ông ấy chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm, làm sao đấu lại được những người kia. Lão Hầu gia lúc đó đã lâm bệnh nặng, Trữ thị nắm giữ từ trên xuống dưới phủ. Ông ấy lao ra ngăn cản, lại bị đánh gãy xương tay phải, từ đó về sau đã không thể nào cầm bút viết chữ, vẽ tranh."