Mỹ Nhân Tư Hoa Niên

Chương 44

[2] loạn thất bát tao: lung tung, lộn xộn

Kỷ Hành nhanh chóng bước vào, Kỷ Uyển Diễm nhỏ giọng nói một câu: "Ở trên giường."

Sau đó liền xoay người lại đóng cửa, Kỷ Hành ba bước thành hai bước, bước nhanh vào gian trong, trông thấy người đang ngồi dựa vào đầu giường, thoáng chốc vành mắt liền đỏ lên, bịch một tiếng quỳ xuống, sau đó gấp gáp quỳ gối tiến lên, yên lặng ghé vào mép giường nơi Lâm thị ngồi rồi khóc.

Kỷ Uyển Diễm nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được vành mắt đỏ lên, xoay người sang chỗ khác lau nước mắt.

Kỷ Uyển Diễm trở lại gian phòng, đưa cho Lâm thị ngân phiếu mà Kỷ Hành vừa đưa, đếm hết thì có những tám trăm lượng, tất cả đều là ngân phiếu mệnh giá mười lượng, chắc là Kỷ Hành đã sớm chuẩn bị cẩn thận, sợ hai người các nàng không có chỗ đi đổi, liền cho mệnh giá nhỏ một chút.

"Ca ca nói, ca cùng mấy bằng hữu làm chút buôn bán, về vấn đề tiền thì bảo chúng ta không cần lo lắng."

Lâm thị gật đầu, nói: "Ca con và Diệp Thanh là bằng hữu, có làm buôn bán, cũng là bình thường."

Kỷ Uyển Diễm nhìn dáng vẻ Lâm thị có hơi mệt, liền đỡ bà nằm xuống, Lâm thị đưa hết tất cả ngân phiếu cho nàng, rồi mới lên tiếng:

"Phụ thân Diệp Thanh và phụ thân của các con là mạc nghịch chi giao[1], Diệp gia là hoàng thương, ca ca con năm đó bị đuổi đến bước đường cùng, nhờ Diệp gia tiếp tế, mới có ngày hôm nay."

[1] Mạc nghịch chi giao: quan hệ thân thiết

Kỷ Uyển Diễm giờ mới hiểu được, nói: "Nguyên lai phụ thân còn có một người bạn như vậy, nói như vậy, cũng may là có Diệp gia."

Ánh mắt Lâm thị rơi lên trên mặt Kỷ Uyển Diễm, nhìn nữ nhi có dung mạo tám phần tương tự mình, thần sắc Lâm thị dường như có chút bi thương, đôi môi mỏng nhỏ nhắn khép mở hai lần, giống như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

Kỷ Uyển Diễm thấy bà mệt mỏi, thì dừng nói chuyện với bà, đứng dậy, buông màn, đi ra ngoài. Nhưng không biết đôi mắt đang nhắm của Lâm thị ở trong màn, đột nhiên mở ra, nhìn bóng lưng rời đi Kỷ Uyển Diễm, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Kỷ Uyển Diễm đi ra sân, chỉ thấy Cam ma ma cùng mọi người đã bắt đầu quét dọn, bốn năm thùng nước đặt ở trên bậc thang, Mai Tường cùng Triêu Nhan lau mấy cây cột, Cam ma ma tự mình quét dọn sân nhỏ, Lâm Phàn thì phụ trách vận chuyển đồ vật nặng, Phúc Bá đứng ở dưới hành lang, tu bổ hoa cỏ trong đình viện.

Ở trong phòng bếp Từ ma ma đang rửa sạch bếp lò, Lục Hoàn thì đang nấu nước trên bếp lò ở bên ngoài phòng bếp, hết thảy đều sinh khí bừng bừng, rõ ràng ngay ngắn.

Kỷ Uyển Diễm gọi Lục Hoàn, bảo nàng ấy bưng cho mẫu thân một tô canh lấy từ trong bếp mang đến tận giường, bây giờ vẫn là giữa mùa đông khắc nghiệt, thời điểm thời tiết rét lạnh nhất, trong phòng không có bếp than, thực sự quá lạnh.

Lục Hoàn đáp một tiếng, liền đi làm.

Kỷ Uyển Diễm lúc này mới đi đến bên cạnh Cam ma ma, nói với bà:

"Cam ma ma, bà đừng làm những thứ này vội, theo ta tới đây một chút, ta có việc muốn nhờ bà xử lý."

Cam ma ma buông cây chổi, xoa hai tay lên y phục bên ngoài, rồi mới đáp một tiếng với Kỷ Uyển Diễm: "Dạ, nô tỳ tới ngay."

Kỷ Uyển Diễm đi vào một gian phòng trống, đây vốn là thư phòng của phụ thân nàng, về sau Đại phòng phát sinh biến cố, phòng này cũng liền để không.

Sau khi Cam ma ma đi vào, Kỷ Uyển Diễm đóng cửa lại, sau đó lấy ra năm trăm lượng bạc đưa đến trước mặt Cam ma ma, rồi nói:

"Cam ma ma, ta tuổi còn nhỏ, không hiểu quản gia, bạc này là ca ca vừa mới đưa cho ta, trước đây chúng ta không có ghi chép, giờ số tiền này liền giao cho bà, từ này về sau, việc trong Nguyệt Dao Uyển toàn bộ đều giao cho bà quản lý, giờ ta có mấy việc, mong bà ghi nhớ."

Cam ma ma nhìn ngân phiếu trong tay, còn có gương mặt cực kỳ giống với Đại phủ nhân của Kỷ Uyển Diễm, hiện rõ sự rực rỡ cùng tín nhiệm, khiến trong lòng Cam ma ma ấm áp, thầm khen rốt cuộc vẫn là hài tử của Đại phu nhân.