Mỹ Nhân Tư Hoa Niên

Chương 16

Cho nên, Chu thị từ trước đến nay cũng không có ý định buông tha cho Kỷ Uyển Diễm. Nếu nha đầu kia biết an phận thủ thường, thì có lẽ bà ta sẽ khiến nàng sống thêm vài ngày, nhưng nha đầu kia rõ ràng cũng không muốn an phận thủ thường, xảo ngôn lệnh sắc mà bái Lưu tam lang làm thầy, được danh sư chỉ điểm, sau khi hồi phủ, lại ngay lập tức cùng Thanh tỷ nhi mà một tay bà ta nuôi lớn đối nghịch, đủ để chứng minh nha đầu kia không phải là một người dễ chọc, cho nên, Chu thị mới sớm ra tay, vô thanh vô tức sắp xếp tai mắt ở bên người nàng.

Kỷ Uyển Diễm đem hai đĩa điểm tâm nóng hổi đến Tây Thiên Viện, Lục Hoàn cùng Mai Mặc thay nàng trông chừng xung quanh. Lần này nàng đến, cũng không nói cho Từ ma ma, dựa vào ký ức, tìm được cánh cửa kia, kéo ra cửa sổ nhỏ, từ bên trong rút ra lục lạc lắc ba lần, sau đó liền đặt hai đĩa điểm tâm lên bệ cửa sổ, đóng kín cửa sổ nhỏ, rồi dẫn hai nha hoàn trở về Linh Lung Các.

Cùng ngày Tam phu nhân liền nhận được tin tức từ Mai Mặc, biết được Kỷ Uyển Diễm lại đi gặp Lâm thị điên khùng.

Liễu Bình có chút lo lắng: "Phu nhân, đây đã là lần thứ hai Tứ cô nương đi gặp bà ta, chúng ta không làm chút gì đó sao?"

Tam phu nhân Chu thị lơ đễnh: "Làm cái gì? Rốt cuộc vẫn là thân nương của nàng ta, bị điên đã nhiều năm như vậy, còn cần gì phải lo lắng? Nàng ta muốn đi nhìn liền để cho nàng ta nhìn, cũng không thể lật được trời. Sau này những loại chuyện nhỏ nhặt như thế này, cũng không cần Mai Mặc đến bẩm báo, để cho người phát hiện được, ta liền muốn mạng của nàng."

Liễu Bình lĩnh mệnh đi xuống, Tam phu nhân đứng ở dưới mái hiên, ánh mắt sâu xa nhìn phương hướng viện tây bắc, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.

Kỷ Uyển Diễm ngồi ở trong phòng, tấu một khúc đàn “cao sơn lưu thuỷ” cho lão thái quân Trữ thị nghe, lão thái quân nhắm mắt dưỡng thần, đằng sau có nha hoàn đ.ấ.m lưng bóp vai, sau khi khúc nhạc kết thúc bà ta mới mở mắt, gật gật đầu, nói:

"Không sai, đàn thật không tệ. Xem ra cũng không uổng công ta cho con ra ngoài mấy ngày qua."

Ngồi bên, đôi mắt Kỷ Uyển Thanh nóng rực, nhìn chằm chằm cây cầm kia của Kỷ Uyển Diễm, lần đầu tiên thử âm, nàng ta cũng biết đó là cây cầm tốt, muốn đoạt lấy, lại bị Kỷ Uyển Diễm ngăn cản, bây giờ lại nhìn thấy nàng nở mày nở mặt trước mặt lão thái quân, không cần nói cũng biết trong lòng Kỷ Uyển Thanh có bao nhiêu là chán ghét.

Hừ lạnh một tiếng, bị lão thái quân nghe thấy, đáy mắt lóe qua một tia không vui, hỏi:

"Như thế nào, Tam nha đầu cảm thấy khúc nhạc này đánh không hay sao?"

Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới lão thái quân sẽ hỏi nàng ta, ngẩn người mất một lúc, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Uyển Diễm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bình tĩnh tự nhiên, thanh lệ xuất trần, nàng ta liền muốn diệt sĩ khí của Kỷ Uyển Diễm, nàng ta nói:

"Thưa lão thái quân, Tứ muội muội đàn khúc cầm này không tệ, thế nhưng chưa chắc đó là do Tứ muội muội có bản lãnh, cây cầm này mặc dù không phải xuất từ danh gia nổi tiếng, nhưng cũng là một cây cầm tốt khó mà có được, nên phải nói là đàn tốt đã phụ giúp tiếng nhạc.”

Nhìn hai người tranh đấu, lão thái quân cong lên khóe miệng, nói;

"Con, cái nha đầu này lúc nào cũng không chịu thua, cho dù cầm có tốt, mà Tứ muội muội của con không gảy thì cũng là uổng phí. Đầu mua xuân sang năm, theo như thông lệ, Bình Dương Hầu phủ sẽ tổ chức hội hoa xuân, từ trước đến nay chỉ có những cô nương có tài nghệ cao nhất mới có tư cách tham gia. Năm ngoái, kỹ thuật tỳ bà của con quả thật không tệ, mặc dù không trở thành hoa khôi, nhưng cũng vào tam giáp[1], được các phu nhân khen ngợi, còn năm nay sao... Có Tứ muội muội của con, con có thể vào tam giáp hay không còn chưa biết được, con cần phải cố gắng thêm một chút."