Giả Yêu Làm Thật

Chương 46

Chương 46: Món quà đầu tiên
Nhà hàng Italy ở sau phố nổi tiếng trong thị trấn Nghênh An, phong cách ưu nhã mà lại nồng đậm phong tình nước khác, các bàn ăn không thể nói là chật ních nhưng những người đã từng tới nơi này thì tuyệt đối sẽ đến lần thứ hai.

Hoàn cảnh giống như con người luôn luôn có chỗ độc đáo riêng.

Minh Thành Hữu đã đặt chỗ trước từ sáng, toàn bộ không gian trong phòng đều thông thoáng, chỉ vẻn vẹn có vài cây trụ mang kiến trúc La Mã.

Phó Nhiễm thích vị trí gần cửa sổ, xuyên cửa sổ rất lớn có thể thấy vô vàn tuyết trắng ti

Cô chống tay nâng cằm lên, đang thấy buồn chán tự nhiên nghe được một tiếng đàn dương cầm giống như tên bắn truyền đến, cô theo âm thanh nhìn lại, thấy trên khoảng không không có tường ngăn cách trên lầu hai có đặt một chiếc Piano màu đen, một người đàn ông cùng một cô gái đang ngồi kề bên nhau.

Phím màu trắng tinh khiết cùng chí âm màu đen có thể hợp nhau như thế lại càng tăng thêm sức mạnh.

Phó Nhiễm dần dần ngồi thẳng lưng lên, thấy tay trái cô gái cùng tay phải người đàn ông phối hợp rất nhịp nhàng, làn điệu đang mượt mà toát ra từ đầu ngón tay hai người truyền đến. Trước lúc tiết tấu thong thả trượt ra, Phó Nhiễm nhận ra đây là một khúc Giống như tình yêu của Tiêu Á Hiên.

Giai điệu có nỗi buồn bã không rõ, ngược gió tràn ngập cả nhà hàng, rất nhiều người dừng động tác trong tay, tĩnh tâm thưởng thức.

Khúc nhạc kết thúc, nghe vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Người đàn ông dắt cô gái đứng dậy, hai người bước xuống theo cầu thang hình tròn, lúc này Phó Nhiễm mới nhìn thấy rõ ràng mặt hai người.

Gương mặt, thân hình người đàn ông dáng vẻ gợi cảm, tóc ngắn màu đen gọn gàng, đầu lông mày sắc bén giấu vào trong lọn tóc, cô gái để tóc dài xõa sau lưng, làn da trắng nõn, dáng người thật là đẹp, vừa nhìn đã thấy thật hoàn mỹ.

Trùng hợp là vị trí của bọn họ ở ngay bên cạnh.

Lúc ngồi xuống, ánh mắt người đàn ông chú ý tới Phó Nhiễm, tầm mắt đưa tới gần như bình tĩnh, sau đó nhìn thấy Minh Thành Hữu, khẽ giơ tay có ý chỉ ly rượu bên cạnh.

Minh Thành Hữu cũng nhấp nhẹ ngụm rượu đáp lễ. Phó Nhiễm hạ thấp giọng hỏi.

"Anh biết"Không tính là biết."

Phó Nhiễm nhìn về phía bên cạnh, trông thấy người đàn ông đó đem cắt nhỏ miếng bò bí-tết đưa cho cô gái, tự đáy lòng cô thấy thật hâm mộ.

"Xem đi, người đàn ông đó thật tốt."

Khoảng cách cô gái đưa tay ra, vòng tay bạch kim ở cổ tay phải trượt xuống, bởi vì khoảng cách rất gần nên Phó Nhiễm nhìn thấy rõ ràng một vết sẹo xấu xí dữ tợn kéo dài hết phần cổ tay cô ấy.

Ánh mắt khó nén được giật mình, lúng túng sợ bắt gặp, cô nâng ly rượu bên cạnh lên uống một hớp.

"Tôn, anh biết bọn họ sao?"

Cô gái ngồi cạnh cũng hỏi một câu giống nhau.

"Em đã quên, có một lần ở trên đường thiếu chút nữa hắn đυ.ng vào chúng ta, em đã không nói bộ dạng hắn đẹp mắt phải không?"

Duật Tôn khẽ nhấp môi mỏng.

"Ở thị trấn Nghênh An người nào lại không biết rõ Minh Tam thiếu? Về sau, sẽ luôn có cơ hội giao thiệp."

Mạch Sênh Tiêu câu hiểu câu không gật đầu, từ trước đến nay cô rất ít trông nom chuyện của hắn.

"Cuối cùng cũng xem đủ rồi, em nhìn người ta cũng thật chăm chú."

Phó Nhiễm quay lại nói hắn một câu.

"Trai tài gái sắc ai lại không muốn xem?"

"Em ăn à?"

Sắc n

Duật Tôn cùng Mạch Sênh Tiêu rời khỏi nhà hàng trước, Phó Nhiễm lơ đãng nhắc tới.

"Anh biết đánh đàn sao?"

Minh Thành Hữu lười biếng dựa lưng về phía sau.

"Vậy thì có cái gì khó? Em không biết sao?"

Phó Nhiễm thành thật đáp lại.

"Em không biết."

Ở Vưu gia hai mươi năm, đừng nói là được học Piano mà ngay cả muốn tới gần để sờ một chút cũng là xa xỉ.

"Em xem vừa nãy hai người họ đánh đàn hay thật, nhất định là từ nhỏ đã bắt đầu học tập, em không thấy anh chơi đàn bao giờ, anh chơi tới cấp mấy rồi?"

Tự nhiên Phó Nhiễm tìm đề tài tán gẫu, Minh Thành Hữu lại vô tình lảng tránh.

"Đại ca biết rõ em biết khiêu vũ phải không?"

Hắn đột nhiên chuyển đề tài nói chuyện đến Minh Tranh. Kiểu này thì tính tư duy của một người bình thường đúng là khó đuổi kịp, Phó Nhiễm không vui để dao nĩa trong tay xuống.

"Anh muốn nói cái gì?"

"Chỉ là đột nhiên anh nghĩ đến lời nói của anh ta trong đêm khiêu vũ đó, người này chuyện gì cũng biết, làm cho người ta đoán không ra."

Phó Nhiễm có cảm giác cuống họng hơi nhột, có thể do nguyên nhân là nơi này để nhiệt độ quá cao.

"Anh không thích anh ấy là

"Vậy em thích Vưu Ứng Nhụy?"

Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh nhạt mà nghiêm túc nhìn về phía cô, tim Phó Nhiễm cứng lại, cũng không muốn nghe đến cái tên này.

"Anh ấy cùng cô ta không giống nhau."

"Như thế nào mà không giống nhau? Hắn là con ngoài giá thú, lại công khai xuất hiện ở trước mặt chúng ta, anh còn phải gọi một tiếng đại ca với hắn? Thật sự là nực cười!"

Thường ngày hẳn là hắn giấu giếm tâm tư rất tốt, Phó Nhiễm cũng chưa bao giờ thấy ở trước mặt Minh Tranh hắn có lời nói gì quá khích, cô duỗi tay ra nắm chặt bàn tay Minh Thành Hữu.

"Được rồi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa."

Tâm tình Minh Thành Hữu rất nhanh khôi phục lại như cũ, hắn cũng nắm tay Phó Nhiễm, đề tài này quá nhạy cảm.

Dùng bữa ăn xong, Phó Nhiễm đứng ở cửa chờ Minh Thành Hữu tính tiền, mới quá hai tiếng mà đưa mắt nhìn mặt đất đã kết thành từng lớp băng mỏng manh màu trắng. Minh Thành Hữu bước đến bên cạnh cô, giúp cô khép chặt khăn quàng cổ lại sau đó ôm bả vai Phó Nhiễm đi lên phía trước.

Động tác này bây giờ đã tự nhiên vô cùng.

Bọn họ đi đường dành riêng cho người đi bộ chọn quà cho người lớn hai bên gia đình, lúc trở về đến xe nhìn thời gian đã là 10 giờ.

Xe đi qua đầu phố, Phó Nhiễm vội vàng hô dừng xe.

Hạ cửa xe xuống, bên ngoài có một quán nhỏ bán khoai nướng. Phó Nhiễm đẩy tay đang Minh Thành Hữu đưa tiền tới, cô chọn củ khoai lang lớn nhất, sau khi dùng giấy dầu màu vàng nâu bao trùm kín đáo đưa cho Minh Thành Hữu.

"Đây là quà Giáng Sinh cho anh."

"Cái gì? Em cũng tặng quà?"

"Không có câu nói quà nhẹ nhưng tình nặng sao?"

"Em làm việc buôn bán, không phải là tên gian thương thì khẳng định là lãng phí nhân tài."

Phó Nhiễm không so đo chút nào, dù sao người đàn ông này lời nói ác độc, bản lãnh nghe lời trước sau như một. Luôn là không có độc nhất, chỉ có độc hơn.

Hệ thống sưởi trên xe vừa đủ, trong không gian rộng rãi vốn là mùi nước hoa nhẹ hoàn toàn bị hương vị khoai nướng che lấp. Minh Thành Hữu đem một nửa phần khoai lang đưa cho Phó Nhiễm.

"Mau ăn đi, ăn xong về nhà."

Lần đầu tiên hắn nếm thử, ăn một miếng, phát hiện cũng không thấy ghét.

Ít nhất nó không giống bề ngoài khó coi như vậy. Hơn nữa Minh Thành Hữu vẫn sẽ luôn nhớ rõ, món quà đặc biệt mà Phó Nhiễm tặng là nửa củ khoai nướng, hay là bán còn dư lại.

Trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, Tiêu quản gia chờ ở phòng khách như thường lệ, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đem từng món quà mang vào. Tất nhiên là Tiêu quản gia cũng có phần.

Ở góc phòng khách bày một chiếc Piano, chỉ là chưa thấy ai chơi đàn bao giờ. Phó Nhiễm cao hứng, lôi kéo Minh Thành Hữu đến trước chiếc dương cầm.

"Khúc nhạc vừa rồi thật là dễ nghe, đây là một khúc Giống như tình yêu của Tiêu Á Hiên, không cầm bản nhạc anh sẽ chơi được sao?"

"Tam thiếu muốn đánh đàn sao?"

Tiêu quản gia cầm món quà của mình bước đến sau lưng hai người. Trên mặt Minh Thành Hữu có chút không vui, không nhịn được quay người lại nói.

"Tiêu quản gia, ở đây không có chuyện của bà, đi ngủ đi."

"Được, tôi đi đây."

Tiêu quản gia có chút nhịn cười rời đi, kỳ quái, hôm nay Tam Thiếu lại đánh đàn?

Phó Nhiễm mở nắp đàn ra ngồi xuống bên cạnh. Minh Thành Hữu thấy thế đành phải tiếp tục, ngón tay Phó Nhiễm lướt qua hàng phím đen trắng gõ lộn xộn.

Hắn vuốt ve tay của cô, quả thực là chà đạp âm nhạc.

Ngón tay Minh Thành Hữu khẽ ấn xuống.

"Đồ - rê - pha - son..."

Có hai lần như thế, Phó Nhiễm gật đầu.

"Tiếp tục."

"Đồ - rê - pha - son..."

Đánh đoạn nhạc là muốn luyện tay trước một chút.

"Mau đánh đi."

"Đồ - rê - pha - son..."

"..."

Khóe miệng Phó Nhiễm cứng lại.

"Minh Thành Hữu, anh có thể đừng nói cho em, anh chỉ biết đánh mấy nốt nhạc đó thôi chứ? "

Một câu đâm chính diện, là ai có thể quy định hắn phải biết đánh PianoMinh Thành Hữu nặng nề khép lại nắp Piano, người có khẩu khí lừa người mà còn mạnh miệng như vậy, cũng chỉ có hắn là làm được.

"Anh là người có tiền, nếu như muốn nghe Piano anh có thể mời cả dàn nhạc tới đây, cần gì phải tự mình đánh đàn?"

Điều này có thể vơ đũa cả nắm sao?

Phó Nhiễm đứng dậy trước.

"Anh giống như nhà giàu mới nổi vậy."