Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 2

Không có sự trói buộc và ồn ào cuồng loạn của cô vợ liên hôn, cuối cùng anh cũng đã được tự do.

Hơn nữa, đã ba năm trôi qua, nói không chừng anh đã kết hôn lần thứ hai với người phụ nữ mình yêu rồi nhỉ.

Mặc dù để con của cô gọi người phụ nữ khác là "mẹ", Tiết Huệ Vũ chỉ nghĩ thôi trong lòng đã có hơi khó chịu.

Nhưng đối với đứa trẻ mà nói, cô căn bản không phải là một người mẹ xứng chức, trong khoảng thời gian một tháng đó, hoàn toàn không quan tâm đến đứa trẻ một chút nào, thậm chí còn không bế nó vài lần, đút sữa cũng đều là Bùi Ôn Du lấy bình đút uống.

Vì vậy, Bùi Ôn Du sau khi kết hôn lần hai hẳn là sẽ không tàn nhẫn nói với con rằng “mẹ ruột con sau khi sinh ra con chưa được bao lâu đã mất” nhỉ.

Nếu cô là Bùi Ôn Du, cách lý tưởng nhất là nói dối đứa trẻ không hiểu chuyện rằng mẹ kế chính là mẹ ruột của nó, để nó hạnh phúc lớn lên trong một gia đình ngập tràn yêu thương.

Nghĩ như thế, Tiết Huệ Vũ đột nhiên sững ra tại chỗ.

Tuy rằng chưa từng thiết lập quan hệ tình cảm gì với đứa nhỏ này, có thể nó còn không biết đến sự tồn tại của người mẹ không xứng danh là cô, nhưng dù sao đó cũng là một miếng thịt rớt từ người cô xuống ...

Cho nên, bởi vì lưu luyến đứa nhỏ này mới lưu lạc trên thế gian này sao?

Nghĩ không bằng hành động, Tiết Huệ Vũ mất một giờ đồng hồ để tìm ra căn biệt thự mình và Bùi Ôn Du sống sau khi kết hôn.

Làm quỷ cũng có chỗ lợi, chính là đi ké xe thế nào cũng không ai phát hiện, thời gian đi trên đường lâu cũng không cảm thấy mệt. Lúc mù đường còn có thể hỏi những con quỷ khác còn du đãng khác trên thế gian này giống cô.

Bay người xuyên qua vách tường, Tiết Huệ Vũ lại nhìn thấy căn biệt thự vốn trang hoàng sáng sủa ban đầu hoàn toàn biến thành tông màu trắng đen lạnh lẽo.

Tất cả đồ gia dụng màu đen, ngay cả tủ lạnh cũng màu đen, ghế sô pha màu đen, bàn ăn màu đen, sự buồn tẻ khó tả này dường như thấm đẫm mọi ánh sáng rực rỡ, làm cho không gian lạnh lẽo không còn có chút hơi người và sinh khí.

Bùi Ôn Du chuyển đi rồi sao… cũng phải, đã ba năm trôi qua, làm sao mà Bùi Ôn Du vẫn có thể sống trong ngôi nhà tân hôn của họ được.

Anh ấy lại không nghèo đến mức mua không nổi nhà mới……

Chỉ là có chút nhớ nhung bài trí trước kia.

Nhà mới lúc đó là một mình Bùi Ôn Du sắp xếp sửa sang, đợi sau khi vào ở, Tiết Huệ Vũ thật sự vô cùng hài lòng.

Tông màu ấm áp khiến cả ngôi nhà trông ấm áp hơn, thậm chí cô còn đề xuất rằng phải có một phòng khiêu vũ độc lập, Bùi Ôn Du cũng đã bố trí vô cùng hoàn hảo.

Phòng khiêu vũ rộng rãi, mặt gương to lớn và cửa sổ sát đất rộng lớn đẹp đẽ, cứ như một sân vườn trũng. Trước khi mang thai, cô rất thích nhảy một mình trong phòng khiêu vũ đó.

Thật sự quá đáng tiếc.

Lúc Tiết Huệ Vũ bay qua hai lầu, đột nhiên nghe thấy thanh âm sột sột soạt soạt.

Có người?

Tiết Huệ Vũ tò mò bay vào một phòng, liền thấy một đứa bé trai đang ngồi trong góc tường cắn cắn ngón tay mình.

Sắc mặt nó trắng bệch, thân thể vừa gầy vừa nhỏ thu chân cuộn mình, nhìn qua có vẻ hai ba tuổi.

Mà nhóc rõ ràng có một một khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu, cặp mắt gắt gao nhíu chặt kia nặng tử khí không hề chút ánh sáng, móng tay nho nhỏ cũng bị cắn đến gồ ghề lồi lõm, giống một cây nấm nhỏ khô quắt.

“Á!”

Lúc Tiết Huệ Vũ lặng lẽ bay qua, đứa bé trai nhỏ vẫn luôn cuộn mình đột nhiên hoảng sợ hét lên.

Giống như con mèo nhỏ đột nhiên bị giẫm vào đuôi, nhóc hoảng sợ bịt hai lỗ tai lại, lập cập phát run.

Chuyện này doạ Tiết Huệ Vũ giật nảy mình, lúc đang cho rằng đối phương có thể nhìn thấy chính mình, thì liền thấy một người phụ nữ trung niên vọt mạnh vào phòng.

"An tĩnh một chút!" Bà ta đè giọng uy hϊếp, bé trai quả nhiên yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh, ngoài phòng vang lên một tiếng còi báo động chói tai, thuận theo cửa phòng đang mở truyền vào, mới yên lặng vài giây bé trai lại lần nữa hét ầm lên, thậm chí hoảng sợ dùng đầu đập "ong ong" trên tường.

Toàn bộ vách tưởng của gian phòng đều dán bọc mềm trên mặt tường. Tầng ngăn cách an toàn như vậy khiến bé trai có đập như thế cũng sẽ không bị thương... Nhưng vẫn dọa cho Tiết Huệ Vũ sợ hỏng người.

Người phụ nữ trung niên sớm đã không còn thấy quái lạ, quyết định thật nhanh đóng cửa phòng lại, đem tiếng còi báo động chói tai cách trở bên ngoài.

Nhưng đứa bé vẫn khóc nháo không ngừng như cũ.

Người phụ nữ trung niên sớm đã mất đi kiên nhẫn thấy thế, thô lỗ lấy tay đè lại đầu bé trai không cho nó đập đầu vào tường nữa, một tay còn lại bịt chặt miệng nó không cho phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Đây là đang ngược đãi sao?!

Tiết Huệ Vũ rất chán ghét ranh con, con nhà người ta bị ngược đãi không có liên quan gì đến cô, cô chưa bao giờ là người lương thiện thừa thãi, nhưng trong phút chốc này, trong đầu chợt lóe qua những bài báo về bảo mẫu lang sói "Phát rồ! Một vị bảo mẫu thừa dịp cha mẹ đứa bé không có nhà ngược đãi con nhỏ", "Bảo mẫu ngược đãi đưa bé hai tuổi, đạp bay đứa bé và đạp đầu thủ đoạn tàn nhẫn", Tiết Huệ Vũ hét lớn một tiếng, phản xạ có điều kiện mà đi lên muốn kéo người phụ nữ trung niên này ra.

"Này! Dừng tay!"

Mãi đến khi hai tay mình xuyên thấu qua thân thể của đối phương, Tiết Huệ Vũ mới phản ứng lại ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trung niên đang áp chế phía sau bé trai, cởϊ qυầи của nhóc xuống, từ trong túi lấy ra một ống kim tiêm, mặt không đổi sắc đâm vào trên mông bé trai.

Sau mấy giây ngắn ngủi, đứa bé trai giãy dụa khóc nháo giống như quả bóng xẹp hơi xụi lơ xuống dưới.

Phụ nữ trung niên thấy thế, mặc quần vào cho bé, mặt không biểu cảm ôm bé lên trên giường.

Tiết Huệ Vũ tức giận ở một bên gấp gáp đến độ xoay mòng mòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng lại hoàn toàn không thể giúp được bất kỳ cái gì, mãi đến khi người phụ nữ trung niên quay người rời đi mới chính thức thấy chính mặt của bà ta.

Là Trịnh Tuệ Văn!