“Ai nói Trường Hồng phái chúng ta không thể tiến vào đại hội tông môn? Chúng ta chẳng những có thể tiến vào, mà còn có thể đứng nhất.” Thịnh Ý trầm giọng lên tiếng.
Tư chất kém thì làm sao, căn cốt bị phế một nữa thì thế nào.
Không phải là cả đời này đều là phế nhân.
“Ha ha ha.”
Không biết là đệ tử nào cười một tiếng, ngay sau đó mấy người liền cười rộ lên.
“Đứng thứ nhất? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào sư tôn đang nằm trên giường không dậy nổi của các ngươi, hay là sư huynh sư tỷ không tạo được chút bọt nước nào? Hay là những phế nhân với mới gia nhập sao?”
“Thật không hiểu nổi, Trường Hồng phái các ngươi lấy cái gì để chiêu sinh, sư phụ để dạy cũng không có mấy người!”
“Ai nói chúng ta không có.” Thịnh ý nhìn về phía Lục Tuyết Sinh, “Sư huynh, ngươi nói một câu đi.”
Sư môn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến như thế, ngay cả Thịnh Ý là chưởng môn của Thanh Kiếm Tông nhìn cũng nổi nóng, vậy mà Lục Tuyết Sinh lại vô cùng bình tĩnh?
Lục Tuyết Sinh thong dong mà nhìn qua Thịnh Ý, đồng ý gật đầu: “Đúng là chúng ta không có.”
Thịnh Ý:…… Sửng sốt.
Môn phái thì nghèo, sư tôn nằm trên giường bện không dậy nổi, ngay cả sư phụ để dẫn dắt tu luyện cũng không có!
Giọng Thịnh Ý như lạc đi: “Sư huynh, vậy thì tại sao chúng ta lại đi chiêu sinh?”
Lục Tuyết Sinh lười biếng, giống như ánh mặt trời dưới mùa đông: “Tới cọ ăn cọ uống. Những môn phái tham gia chiêu sinh, sẽ được bao ăn bao ở bảo luôn chi phí đi lại.”
Thịnh Ý:…
Thịnh Ý nói không ra lời.
“Ai nói không có sư phụ, ta tới dạy!” Thịnh Ý dứt khoát lên tiếng.
Mấy đệ tử Côn Ngọc kiếm tông hai mặt nhìn nhau: “Ngươi chỉ là một luyện khí kỳ nho nhỏ…”
Thịnh Ý nâng cao giọng: “Luyện khí kỳ thì làm sao, tư chất kém thì thế nào, ông trời có quy định phế vật không thể tu luyện sao? Trường Hồng phái có phải phế vật hay không, khi nào đại hội tông môn sẽ có kết quả!”
Thịnh Ý cảm thấy mình với Côn Ngọc kiếm tông không hợp bát tự.
300 năm trước nàng với Đạm Đài Dã chưởng môn Côn Ngọc kiếm tông đấu đến mức trời đất tối tăm.
300 năm sau còn bị tiểu bối của Côn Ngọc kiếm tông ba lần bốn lượt khiêu kích.
Đúng là nghiệt duyên.
Mấy đệ tử Côn Ngọc kiếm tôn nhao nhao nói vài câu liền rời đi.
Chắc là sẽ đem chuyện của Thịnh Ý nói với tông môn, sau đó cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Thấy đệ tử của Côn Ngọc kiếm tông rời đi, Thịnh Ý quay đầu lại, thấy Đoạn Nghiên Dao cùng Lục Tuyết Sinh đang nhìn chằm chằm nàng, ngay cả bé báo tuyết trong lòng ngực cũng dùng đôi mắt to tròn màu vàng kim nhìn nàng.
Lục Tuyết Sinh than nhẹ: “Sư muội, muội tự tin ghê.”
Thịnh Ý mỉm cười.
Côn Ngọc kiếm tông ba lần bốn lượt đến gây chuyện, Thịnh Ý chỉ là một người ngoài còn khó tránh khỏi tức giận, vậy mà Lục Tuyết Sinh là đệ tử chính tông của Trường Hồng phái lại vô cùng bình tĩnh.
Trường Hồng phái này, đúng thật là một môn phái thần kỳ.
Đoạn Nghiên Dao thong thả đứng bên cạnh cười nói: “Theo lời Sầm đạo hữu vừa mới nói, là muốn nhận chúng ta làm đồ đệ sao?”
Thịnh Ý:….?
Đúng thật là Thịnh Ý có năng lực làm sư tôn.
Nhưng bản thân nguyên chủ chỉ mới luyện khí kỳ, hơn nữa cũng vừa mới gia nhập Trường Hồng phái.
Nhanh như thế liền nhận đồ đệ, có chút quá mức.
Thịnh Ý đang tính nói bản thân mình sẽ làm sư tỷ dẫn dắt bọn họ tu luyện, ai ngờ Lục Tuyết Sinh ngáp một cái, thay nàng gật đầu: “Đúng, sau này muội ấy là sư phụ của các ngươi.”
Thịnh Ý cảm thấy mình thật mệt tâm.
Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi mở miệng: “Sư huynh, ta mới nhập phái không lâu, chuyện này không tốt lắm.”
Lục Tuyết Sinh nhìn nàng một cái: “Sư tôn nằm trên giường không dậy nổi. Ta không chịu được lạnh, nhị sư huynh của ngươi thì quá già, tứ sư huynh ngũ sư tỷ thì ở bên ngoài kiếm tiền không trở về, còn thất sư huynh bát sư huynh trốn chạy… trong tông môn người thích hợp nhất là muội.”
Thịnh Ý: “… Sư huynh, ngươi thành thật nói cho ta đi, vì sao chúng ta lại muốn tuyển người mới?”
Không có người dạy, còn muốn chiêu sinh…
Lục Tuyết Sinh tuỳ ý nói: “Nguyên nhân chủ yếu à… đại khái là tuyển được người mới, quan phủ sẽ cho trợ cấp?”
Thịnh Ý:……