Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 20: Hắn thảm

“Tư chất của ta không tốt.” Đoạn Nghiên Dao cũng tự hiểu, thở dài một hơi, vô cùng mất mát.

Thấy hắn cúi đầu thở dài, bé báo tuyết trong lòng ngực kêu anh anh vài tiếng, nhưng Thịnh Ý lại không chú ý đến hành động của nó, đang muốn nói chuyện, thì bỗng nhiên vị sư huynh đứng bên cạnh mở miệng.

Lục Tuyết Sinh: “Ta thấy ngươi đã đi tới không ít tông môn để khảo nghiệm tư chất, bị từ chối nhiều như thế cũng nên biết nguyên nhân, vì sao còn muốn tới tìm chúng ta? Không sợ bị từ chối lần nữa sao?”

Tư chất cấp một, thì cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.

Mức độ tu luyện không được cao, còn phải vô cùng cố gắng.

Nhưng Thịnh Ý lại không thấy tư chất là thứ quan trọng nhất.

Đoạn Nghiên Doa nâng mắt lên, coi người màu hổ phách sáng lấp lánh dưới ánh nắng: “Ta là cô nhi, từ nhỏ đến lớn không nơi nương tựa, muốn thông qua tu hành để trở nên nổi bật, cũng muốn gia nhập tông môn, muốn tìm một gia đình cho mình.”

Thinh Ý đang muốn hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên Lục Tuyết Sinh lên tiếng: “Được, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử của Trường Hồng phái.”

Thịnh Ý:…?

Không phải chứ, việc này cũng quá tuỳ tiện rồi!

Không giống với những tông môn khác phải trải qua nhiều lần khảo nghiệm mới quyết định, vậy mà sư huynh chỉ cần vài lời liền thu nhận người ta?

Thịnh Ý: “Sư huynh, vì sao?”

Lục Tuyết Sinh liếc mắt nhìn nàng một cái, ít lời mà nhiều ý: “Hắn thảm.”

Thịnh Ý:……

Trong đầu Thịnh Ý hiện lên rất nhiều lý do.

Chỉ duy nhất không nghĩ tới là nguyên nhân này.

“Cũng không phải lần đầu tiên ngươi biết sư tôn nhà mình. Người luôn cố gắng cho cơ hội với những người đáng thương muốn tu hành.” Lục Tuyết Sinh lười biếng ngáp một cái.

Thịnh Ý: Nghe qua rất lợi hại nha.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng lắm.

Thịnh Ý luôn có một cảm giác không mấy chân thật.

Trường Hồng phái hái trụi rau dại nửa núi…

Sư tôn cố gắng cho những người đáng thương cơ hội tu hành…

Nghĩ như thế nào cũng không đáng tin cậy.

“À, không phải là Trường Hồng phái sao? Sao mà quạnh quẽ như thế chứ! Thảm quá trời!”

Mấy đệ tử Côn Ngọc kiếm tông đi ngang qua, cao giọng lên tiếng.

Ngày thường bọn họ luôn đi theo đuôi Từ Lăng Du, thấy lão đại bị đánh, nên tìm cơ hội đến gây hấn với Trường Hồng phái.

“À, là bọn họ.” Đoạn Nghiên Dao nhìn lướt qua những thiếu niên trước mặt, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.

Thịnh Ý: “Bọn họ làm sao vậy?”

“Mấy người này vẫn luôn đứng ở giao lộ không cho mọi người đến Trường Hồng phái báo danh, vừa rồi ta còn bị bọn họ đe doạ.” Đôi mắt Đoạn Nghiên Dao hơi rũ xuống, dường như có chút buồn bực.

Đoạn Nghiên Dao vừa mới làm ra vẻ buồn bực, bé báo tuyết trong lòng ngực Thịnh Ý liền run lên, làm hành động nôn mửa.

Đôi mắt Thịnh Ý trầm xuống.

Côn Ngọc kiếm tông đúng thật là âm hồn không tan.

“Bọn họ đe doạ ngươi, nhưng ngươi vẫn muốn báo danh, không sợ bọn họ trả thù sao?” Thịnh Ý hỏi.

Bàn tay Đoạn Nghiên Dao nắm chặt: “Những tông môn khác không cần ta, đây là cơ hội cuối cùng. Ta không muốn từ bỏ.”

Ánh mắt của Thịnh Ý nhìn Đoạn Nghiên mang theo một chút tán thưởng: “Viết tiếp vào giấy đi, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử của Trường Hồng phái.”

“Chỉ… chỉ như vậy liền nhận ta?” Đoạn Nghiên Dao có chút không thể tim được.

“Ừ.” Thịnh Ý trả lời.

“Nhưng mà tư chất của ta rất kém.” Đoạn Nghiên Dao chớp chớp mắt.

“Tư chất kém, nhưng không có nghĩ là không có khả năng. Kiếm Tông Thịnh Ý còn từng là phế nhân căn cốt bị phế hoàn toàn, cũng đã thành công từng bước một khắc phục hạn chế của thân thể.” Ánh mắt Thịnh Ý tràn đầy kiên định.

Lúc bắt đầu tư chất của Thịnh Ý cũng chỉ là cấp hai, cũng không xuất sắc, đừng nói đến chuyện bị người khác hãm hại làm cho căn cốt bị phế đi.

Nhưng nàng vẫn như cũ bước lêи đỉиɦ cao.

“Không phải ai nỗ lực đều sẽ như Thịnh Ý.” Nghe được sư muội nhắc đến ‘Thịnh Ý’, Lục Tuyết Sinh hờ hững mà chen vào một câu.

“Nhưng mỗi người đều có khả năng sẽ trở thành nàng.” Thịnh Ý không thèm để ý, tìm giấy báo cho Đoạn Nghiên Dao.

Lúc đưa cho Đoạn Nghiên Dao, Thịnh Ý mới phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt còn hiện lên tia tìm tòi nghiên cứu, lúc nàng ngẩng đầu lên liền nhanh chóng dời đi, lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Đoạn Nghiên Dao cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Ngoài lề:

Mạnh Mộ: Ngươi thật thảm…

Đoạn Nghiên Dao: Giỏi thì biến thành hình người đi…

Mạnh Mộ: anh anh anh….