Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 7: Thanh Kiếm Tông

Chỉ còn lại một mình Thịnh Ý.

Nàng cúi đầu, ở trước ngực quần áo có thêu hàng chữ “phái Trường Hồng”.

Chủ thân thể này chắc là đệ tử của phái Trường Hồng.

Còn phái Trường Hồng là cái gì…

Chưa từng nghe nói đến.

Chủ thân thể này có bội kiếm, chắc cũng là một kiếm tu.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Thịnh Ý đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Bây giờ nàng mới có cảm giác mình đã sống lại.

Lúc nhìn kỹ lại thì thấy tay phải bị thương, trên cánh tay có dấu vết bị kim đâm, hiện lên vết xanh tím.

Thịnh Ý vẫn không cảm nhận được hồn phách còn lưu lại của thân thể này.

Đúng hơn là, thân thể này không có linh hồn.

Giống như là một con rối.

Xem ra trên người thân thể này có bí mật.

Thịnh Ý cũng không có nóng nảy, cứ bình tĩnh xem trước mọi chuyện đã.

Dù sao thì nàng không tìm nó, nó sẽ tự nhiên tìm đến nàng mà thôi.

“Vị đạo hữu này, ta đi lạc đường, có thể phiền đạo hữu dẫn ta đi tìm người ở phái Trường Hồng không?”

Thịnh Ý ngăn cản một người qua đường lại.

Tạ Ngọc Châu nói sư huynh của chủ thân thể này đang tìm nàng.

Vậy thì đi qua thôi.

Người qua đường kia cũng vô cùng vui vẻ đồng ý: “Đi thôi, đại hội môn phái chiêu mộ đệ tử cũng sắp bắt đầu rồi.”

Đại hội môn phái chiêu mộ đệ tử, 5 năm mở một lần.

Đến lúc đó các đại môn phái sẽ phân chia nhau ở ngũ quốc mà sắp xếp làm điểm chiêu mộ, hấp dẫn những nhân tài tu luyện đến gia nhập.

Ở đây là Tây Châu.

Tây Châu… trong ấn tượng của nàng, đây là nơi hoang vu nhất Cửu Châu, địa phương nghèo nàn nhất.

Chủ thân thể này đã có môn phái, đương nhiên sẽ không cần phải tới báo danh, mà muốn chiêu mộ đệ tử đến phái Trường Hồng.

Nói đến phái Trường Hồng, Thịnh Ý càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Nàng là chưởng môn Thanh Kiếm Tông, chắc chắn sẽ hướng về Thanh Kiếm Tông.

Kiếm pháp của phái Trường Hồng nàng không biết, còn hai mươi thức kiếm của Thanh Kiếm Tông thì nắm vô cùng rõ.

Nếu không thì tìm cơ hội rời khỏi phái Trường Hồng, gia nhập vào Thanh Kiếm Tông?

Lấy thân phận bây giờ của Thịnh Ý sợ là sẽ không được đãi ngộ như trước kia, mà thôi cứ trà trộn vào Thanh Kiếm Tông trước rồi nói.

Đại hội tuyển đệ tử ở trên một con đường, các môn phái bày quầy hàng tích cực mời chào những đệ tử đến đăng ký khảo thí.

Thịnh Ý vừa đi vừa nhìn, có một số môn phái nàng chưa từng nghe qua, còn một số môn phái vừa nhìn qua liền vô cùng rung động.

Giống như Linh Tiêu Phái, lão tổ là một lão già không lớn, mỗi ngày đều la lối khóc lóc đến cọ cơm của Thịnh Ý.

Lại như Phong Vân đường, chủ tớ bọn họ mỗi ngày đều tới than khóc với Thịnh Ý, nói đệ tử mới vừa cửa không ăn được cơm, hỏi mượn nàng mấy vạn linh thạch.

Lúc đi ngay qua trung tâm đại hội, liền nhìn thấy bảng hiệu của Thanh Kiếm Tông.

Chỉ là bọn họ không có đang chiêu sinh, mà đang sắp xếp chuẩn bị rời đi.

“Đây là Thanh Kiếm Tông sao?” Thịnh Ý sửng sốt.

“Đúng vậy.” Người qua đường lên tiếng trả lời.

Thịnh Ý giật mình.

Nếu không phải ở trên bảng hiệu có viết Thanh Kiếm Tông, dường như Thịnh Ý không nhận ra đây là tông môn mà nàng đã tự tay sáng tạo nên, bỏ biết bao nhiêu tâm huyết.

Rõ ràng nhất là, tông huy đã thay đổi.

Tông huy của Thanh Kiếm Tông trước kia là chung tay thác kiếm, ngụ ý đoàn kết, mọi người đồng tâm hiệp lực mà tiến bước.

Lúc trước tông huy là do Thịnh Ý cùng tứ đại trưởng lão cùng nhau tạo nên, bọn họ muốn môn phái cùng nhau tiến lùi, ước nguyện ban đầu là muốn dạy cho những hậu bối trong tông môn phải đoàn kết một lòng.

Bây giờ tông huy của Thanh Kiếm Tông lại biến thành hoa lan.

Y phục của đệ tử cũng đã thay đổi, ban đầu chỉ là hai màu xanh trắng giao nhau đơn giản, còn bây giờ lại là hoa hoè loè loẹt, ngay cả ở cổ tay áo cùng được viền vàng.

Vừa nhìn qua thì vô cùng lợi hại.

Cũng rất có tiền.

Nhưng lại không phải là hình ảnh trong trí nhớ của Thịnh Ý.

Nàng nhíu mày, âm thanh hơi trầm xuống: “Chưởng môn hiện tại của Thanh Kiếm Tông là ai?”

Thịnh Ý có ba đệ tử chân truyền.

Mỗi người đều được nàng tận tay chỉ dạy, vô cùng xuất sắc.

Sau khi nàng chết, chắc hẳn chưởng môn sẽ từ trong ba người họ tuyển ra.

Thịnh Ý muốn xem một chút, là đứa nhóc thông minh nào dám đem tông môn của mình thành nhà giàu mới nổi như vậy.

Người qua đường trả lời: “Ngươi không biết sao? Chương môn của Thanh Kiếm Tông là tiền bối Trang Nguyệt Nhi.”

Đồng tử của Thịnh Ý co lại.

Làm sao lại là nàng ta?