Lưu Lão Tam bò dậy uống mấy viên giải độc, còn vận chuyển linh lực để chữa thương, nhưng vẫn không có kết quả.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu với Thịnh Ý: “Tổ tông à, ta sai rồi, ta bồi thường, ta sẽ bồi thường, ngươi cho ta thuốc giải đi!”
Thịnh Ý: “Trả lại toàn bộ linh thạch mua thuốc men, còn phải bồi thường gấp hai thay cho lời xin lỗi nữa.”
Hai mắt Lưu Lão Tam như muốn biến thành màu đen, đau lòng mà cung kính trả lại linh thạch cho Tạ Ngọc Chi.
Cho đến khi cầm được linh thạch trên tay, Tạ Ngọc Chi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Tạ Ngọc Châu thì phản ứng nhanh hơn, vô cùng cảm kích mà cầm chặt tay Thịnh Ý: “Sầm đạo hữu, ngươi thật là lợi hại, cảm ơn ngươi rất nhiều!”
“Không có việc gì, ngày hôm qua hai người cũng đã giúp ta.” Thịnh Ý mỉm cười nói.
“Thuốc giải…” Lưu Lão Tam thều thào nói.
“Ngươi nhắm mắt lại.” Thịnh Ý nói.
Lưu Lão Tam liền nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Ai ngờ giây tiếp theo sau gáy liền bị đánh một cái, hắn chưa kịp kêu lên đã hôn mê.
Hai huynh muội họ Tạ???
Cái hành động gì đây?
Cho đến khi ba người ra khỏi y quán, lúc sắp đường ai nấy đi, thì Tạ Ngọc Châu mới ngập ngừng nói: “Sầm đạo hữu, y tu kia… giải dược…”
Thịnh Ý không chút để ý nói: “Hắn ngủ một giấc dậy thì tốt rồi.”
Tạ Ngọc Chi: “Không phải ngươi nói cho hắn uống độc dược sao?”
Thịnh Ý cười cười nói: “Ta lừa hắn đó.”
Thời gian hữu hạn, cho nên Thịnh Ý chỉ tuỳ tiện tìm được vài cọng linh dược, tay không mà luyện chế linh đan.
Nguyên liệu đúng thật là toàn thuốc bổ, chỉ là bổ như thế nào, bổ ở đâu, còn phải dựa vào liều lượng cùng với cách luyện chế.
Tạ Ngọc Châu khϊếp sợ: “Nhưng mà tại sao y tu kia lại đổ hồ môi nhiều như vậy?”
Thịnh Ý: “À, ta cho nhiều cỏ mạt thù vào, có chút tác dụng phụ mà thôi.”
Tạ Ngọc Châu cái hiểu cái không: “Cho nên chỉ là dạo hắn thôi à? Hắn ngủ một giấc là khoẻ sao?”
“À không, ăn nhiều cỏ mạt thù sẽ bị liệt dương.” Thịnh Ý trả lời.
Chỉ cần nhìn qua phương thuốc của Lưu Lão Tam liền biết người này không có tư cách làm nghề y, không những làm cho người bệnh càng thêm bệnh, còn muốn kiếm linh thạch, thật là lòng dạ độc ác.
Nhìn hành động quen thuộc của hắn, chắc chắn đã hại không ít người.
Thật ra Thịnh Ý cũng muốn cho hắn uống độc dược.
Nhưng có ‘người’ ngăn cản nàng.
Thịnh Ý có một chút quan hệ với Quỷ giới, nàng nhìn thấy ấn đường (giữa chân mày) của Lưu Lão Tam đã biến thành màu đen, đằng sau lưng còn quấn quanh vô số oan hồn.
Lưu Lão Tam thật sự đã hại chết rất nhiều người bệnh.
Thân thể của Lưu Lão Tam đã bị những cánh tay không thấy quấn lấy, nói không chừng ngày nào đó đột nhiên buộc chặt, làm cho Lưu Lão Tam treo cổ mà chết.
Dù sao thì hắn cũng sống không lâu nữa.
Cho nên Thịnh Ý cũng lười nhúng tay vào.
Khi Thịnh Ý suy nghĩ xong, quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện huynh muội họ Tạ còn đang trầm mặc.
Biểu tình của hai huynh muội một lời khó mà nói hết được, ánh mắt nhìn Thịnh Ý cũng vô cùng phức tạp.
“Sầm đạo hữu, chúng ta đi về trước, ta ở phòng thứ nhất ở phía tây, có rảnh thì tới tìm ta chơi nha.”
Vẫn là do Tạ Ngọc Châu mở miệng nói trước.
Khuôn mặt của nàng ấy nhẹ nhàng, cười rộ lên càng thêm mềm mại, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Thịnh Ý thích những tiểu bối như vậy nhất, vì thế mà trìu mến sờ sờ đầu của Tạ Ngọc Châu.
Cả người Tạ Ngọc Châu cứng đờ.
Sầm đạo hữu sờ soạng đầu nàng.
Tạ Ngọc Chi lại không chút khách khí mà đẩy tay Thịnh Ý ra, rất giống gà mẹ che chở gà con: “Lại đυ.ng vào, chặt tay ngươi.”
Thịnh Ý chỉ cảm thấy buồn cười: “Ừ.”
Ba người lại nói thêm vài câu, sau đó liền tách ra rời đi.
Tạ Ngọc Chi đẩy Tạ Ngọc Châu đi, nàng ấy quay đầu nhìn bóng dáng của Thịnh Ý, nhỏ giọng oán trách: “Ca, vừa rồi ca hung dữ với Sầm đạo hữu làm gì.”
“Nàng ta sờ đầu muội.” Tạ Ngọc Chi lại không cho là đúng.
“Nàng ấy giúp chúng ta nhiều như vậy, sờ một chút thì có làm sao.” Tạ Ngọc Châu tức giận nói.
“Sau này ca không được hung dữ với nàng ấy nữa, nghe thấy không?”
Tạ Ngọc Chi ừa một tiếng có lệ.
Hắn rất muốn hỏi Sầm Vãn Vãn, vừa rồi nàng chặn đao của hắn như nào.
Nếu đã có thực lực này, vì sao hôm qua lại để thua Từ Lăng Du?
Chẳng lẽ nàng đang che giấu thực lực?
Chân mày Tạ Ngọc Chi nhăn lại, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi nguyên nhân.
Một năm sau sẽ tổ chức giao lưu môn phái, đến lúc đó sẽ biết thôi.