Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 4: Lang băm

Thịnh Ý ngồi tại chỗ, suy nghĩ sẽ ra ngoài đi dạo một vòng, lại nghe thấy âm thanh mắng chửi của Tạ Ngọc Chi với y tu.

“Vốn dĩ muội muội ta có thương tích, uống dược của ngươi chẳng những không tốt hơn, mà còn bị nặng hơn! Chính là ngươi muốn hại muội muội ta! Ngươi phải bồi thường.”

Tạ Ngọc Chi nghiến răng nghiến lợi.

Thịnh Ý nghe thấy thế lại nhìn kẹo đường trong tay mình, suy nghĩ một chút sau đó đứng lên, đi đến nói có tiếng nói.

Vừa đúng lúc nàng cũng hiểu được một chút y thuật.

Coi như trả ân tình cho hai huynh muội đó, giúp chủ thân thể này.

“Bồi thường cái gì chứ? Lúc muội muội của ngươi đến đây thì thiếu chút nữa đã chết, bây giờ người còn sống được là tốt rồi, còn muốn ta phải làm sao nữa! Tránh ra tránh ra, đừng có cản đường người bệnh của ta.”

Y tu gọi là Lưu Lão Tam tiến lên xua đuổi hai người.

“Ngươi chính là kẻ lừa đảo! Muội muội của ta không chết, bây giờ chân trái bị phế đi, thân thể cũng càng ngày càng kém, cái này cũng được xem là sống tốt sao?”

Tạ Ngọc Chi chán nản lên tiếng.

Thịnh Ý đứng ở bên cạnh nhìn xem, chỉ một lát liền hiểu được ngọn nguồn.

Hai huynh muội này là đệ tử của Phượng Dương tông, bảy ngày trước hai người tới đây tham gia đại hội giao lưu môn phái ở Tây Châu.

Trên đường Tạ Ngọc Châu bị người khác đánh lén bị thương, sau đó đi tìm y tu Lưu Lão Tam thấy thuốc, nhưng kết quả thì càng uống càng tệ, cuối cùng chân trái không còn cảm giác nữa.

Tính tình Tạ Ngọc Chi nóng nảy, đang muốn rút đao đi lên phân phải trái, thì cánh tay lại bị người khác đè lại.

Vừa quay đầu, vậy mà lại là Thịnh Ý.

“Ngươi tới đây làm gì?” Tạ Ngọc Chi ngạc nhiên.

Thịnh Ý: “Cho ta xem phương thuốc.”

Hai huynh muội nhìn nhau một cái, Tạ Ngọc Chi ngạc nhiên: “Ngươi là một kiếm tu, còn còn y sao?”

Kiếp trước cũng có rất nhiều người nói những lời này.

Thịnh Ý có chút hoài niệm, cười cười nói: “Hiểu một chút.”

Tạ Ngọc Chi bán tín bán nghi, nhưng Tạ Ngọc Châu lại cảm thấy vô cùng thú vị, rất vui vẻ đưa phương thuốc qua: “Sầm đạo hữu, cho ngươi.”

Thịnh Ý nhận lấy, chỉ cần liếc mắt một cái thì nàng liền phát hiện ra phương thuốc này không đúng.

Trong phương thuốc này có cỏ kinh châu, tuyết linh đan, đều là những dược liệu có công dụng giảm đau, nhưng hiểu quả để chữa khỏi lại vô cùng nhỏ bé.

Ngoại trừ hai vị dược liệu này, những thứ khác thì không có vấn đề gì, nhưng số lượng lại quá nhiều.

Nếu cứ dùng như vậy thì chỉ làm cho vết thương càng nặng hơn, còn có tác dụng chậm, sẽ không nhìn ra hiệu quả ngay lập tức.

Lưu Lão Tam này rõ ràng chỉ xem những loại dược liệu đó có giá đắt nên liền kê đơn, căn bản không nghĩ tới người bệnh có khỏi hay không.

Thịnh Ý nhíu mày: “Y tu này chính là lang băn, các ngươi bị lừa rồi.”

Tạ Ngọc Chi: “Cái gì?!”

Thấy Thịnh Ý tới không có ý tốt, Lưu Lão Tam liền không vui: “Con nhóc này từ đâu tới, trong phạm vi mười dặm này ai chẳng biết Lưu thần y ta có y thuật cao siêu đâu, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

“Mau cút mau cút! Nếu không biến đi ta liền…!” Lưu Lão Tam còn muốn ra lời hung ác thì bỗng nhiên trong miệng bị nhét vào một viên đan dược.

Đột nhiên hắn không kịp phòng ngừa mà theo bản năng nuốt xuống.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Lưu Lão Tam nôn khan.

“Trong viên đan dược này chỉ có ba dược vị, mạt thù, cỏ đoạn tê, tố linh chi.” Thinh Ý hơi hơi mỉm cười nói.

“Không phải ngươi tự xưng mình là thần y sao, vậy thì tự mình ngẫm lại đi, uống đan dược này, ngươi có chết hay không?”

Lưu Lão Tam nghe thấy những dược liệu này, liền cười nhạo: “Những dược liệu này đều bổ thân thể, không độc không hại, đương nhiên sẽ không chết!”

“Phải không?”

Thịnh Ý chỉ cười tủm tìm nói.

Nàng không thèm để ý đến Lưu Lão Tam nữa, giơ tay nhéo nhéo chân trái của Tạ Ngọc Châu.

“Mạo phạm. Như thế có cảm giác không?” Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai huynh muội, Thịnh Ý hỏi.

Tạ Ngọc Châu khô cằn nói: “Không có cảm giác…”

“Ngươi cách xa Châu Châu một chút.” Tạ Ngọc Chi nhanh chóng phản ứng lại đẩy đẩy Thịnh Ý, nhưng lại bị Thịnh Ý nhẹ nhàng tránh né.

Thịnh Ý lại sờ sờ chỗ khác, tiếp tục hỏi cảm giác của Tạ Ngọc Châu.

“Ngươi muốn trị chân cho nàng ta? Ngay cả ta cũng không nhìn ra chứng bệnh, ngươi có thể trị được sao?” Lưu Lão Tam chế nhạo nói.

Thịnh Ý không trả lời.

Tạ Ngọc Chi nóng nảy: “Ngươi đừng chạm vào người muội ấy! Nếu làm muội ấy bị thương thêm, ta gϊếŧ ngươi…!”

Còn chưa nói xong, thì đã thấy Thịnh Ý nâng chân trái của Tạ Ngọc Châu lên, dùng sức ấn vài cái, ngay lập tức nghe được tiếng xương cốt giòn vang.

“Ngươi muốn chết!” Tạ Ngọc Chi đỏ mắt, thanh đao trong tay bổ xuống chỗ Thịnh Ý.

“Ca ca đừng! Chân trái của muội có cảm giác rồi!”

Lúc Tạ Ngọc Châu la lên, Tạ Ngọc Chi mới phản ứng lại, nhưng không kịp thu đao lại chém thẳng vào mặt của Thịnh Ý.

Trong lúc mọi người đang cho rằng đầu của Thịnh Ý mở hoa, thì ‘keng’ một tiếng, mọi thứ lại yên tĩnh.

Thịnh Ý dùng một tay đỡ lấy, nhẹ nhàng hoá giải nguy cơ.

Tạ Ngọc Chi cảm thấy một luồng linh lực vững vàng tiếp được lưỡi đao của hắn, thuận thế mà hoá giải sát khí trên lưỡi đao.

Tạ Ngọc Chi trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Năm trước Sầm Vãn Vãn mới bắt đầu tu luyện, bởi vì ngoài ý muốn mà căn cốt bị phế mất một nữa, đến nay vẫn là luyện khí sơ kỳ.

Mà hắn đã là trúc cơ trung kỳ, cao hơn Sầm Vãn Vãn tới cấp, lúc xuống tay còn mang theo sát ý.

Theo lý thuyết thì Sầm Vãn Vãn không thể tránh khỏi một đao này, vậy mà bây giờ lại bị nàng nhẹ nhàng hoá giải?

Tạ Ngọc Chi cuối đầu nhìn muội muội Tạ Ngọc Châu, hai người chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái liền thấy được sự khϊếp sợ trong mắt đối phương.