Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa

Chương 34

Lý Phúc vẫn rất lạc quan, dù sao đây cũng là một vị tiên nữ lương thiện, tuy rằng ngoại hình lúc này đã thay đổi, nhưng nếu làm cho cô vừa lòng, chắc hẳn sẽ không thương tổn một người phàm như anh ta.

Lục Phù Diệp cũng không biết Lý Phúc suy nghĩ cái gì, cô chỉ là cảm thấy có chút thú vị, NPC trong

trò chơi này còn có họ hàng thân thích cùng quan hệ huyết thống?

Bất quá từ góc độ này xem ra, [mức độ nổi tiếng] của một cửa hàng nguyên lai là dựa vào sự truyền miệng của các khách hàng, khách hàng cũ mang theo khách hàng mới, mới có thể tăng thêm mức độ nổi tiếng cho cửa hàng.

Cũng không biết cửa hàng này đến tột cùng được xây dựng ở một nơi hoang vắng như thế nào, mà trừ bỏ một nhà Lý Phúc cùng người anh rể do chính anh ta mang đến, Lục Phù Diệp thật sự không nhìn thấy bất kỳ một vị khách nào khác.

Cô cũng từng thử xem chính mình có thể hay không đi ra khỏi cửa hàng, lại phát hiện chính mình mới vừa bước ra ngoài cửa tiệm không quá 1 mét đã bị một bức tường không khí chặn lại, bên trong bức tường là cửa hàng cùng trang viên của cô, phía ngoài bức tường là những ngọn núi cao lớn cùng hàng ngàn cây cối rậm rạp, căn bản không hề biết được những vị khách này là từ đâu tới đây.

Tốt rồi, đều dựa vào các người.

Lạc Phù Diệp vừa lòng mà nhìn thoáng qua Lý Phúc cùng Trương Lang, cái cô thật sự quan tâm là [mức độ nổi tiếng] của cửa hàng nhỏ nha!

Hiện tại còn chưa biết cần bao nhiêu [mức độ nổi tiếng] để mở khóa trang viên, chỉ là cô cảm thấy tất nhiên thứ này khẳng định là phải càng nhiều càng tốt.

Hãy làm việc chăm chỉ nhé các NPC! Lần sau hãy dẫn theo càng nhiều người đến đây nữa nhé!

Gà rán nguyên con mỗi ngày chỉ có năm phần, nhưng ngược lại gà rán rút xương chính là mỗi lần đều còn dư lại rất nhiều!

Lạc Phù Diệp trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi mặc trang phục [Nữ Thần Băng Tuyết], cô liền trở nên không muốn mở miệng, chỉ ước gì lúc này nửa chữ cũng không cần nói…… Sau đó nghĩ lại, đây là trò chơi nha, trò chơi mà cũng còn cần phải bày ra gương mặt xã giao?

NPC căn bản nghe không hiểu ý tứ của cô chứ càng không nói đến họ sẽ phải bày ra hành động như người thật, cảm thấy cô nói như thế này là không lễ phép, bất lịch sự, dù sao chỉ cần thanh nhiệm vụ “đạt yêu cầu”, thì chung quy cuối cùng họ vẫn sẽ mang đến những vị khách hàng mới tới.

Cho nên cuối cùng, Lục Phù Diệp chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt tựa hồ có chút cứng đờ của Trương Lang, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Vậy à?”

Đôi mắt tiên nữ lưu chuyển, thần ấn màu xanh nhạt ở cuối đuôi mắt phảng phất một hồi ánh sáng nhàn nhạt lung linh, viên ngọc thuần khiết trên trán khẽ đung đưa, toàn thân phát ra hàn khí, tựa như có thể đóng băng một người đến tận xương tuỷ.

Lục Phù Diệp hoàn toàn không hề hay biết gì cả, thậm chí cô còn không biết chỉ một câu nói ngắn ngủi của cô, đã nhấc lên một cơn bão lớn trong lòng Lý Phúc.

Sau đó quay đầu nhìn thực đơn trên quầy bar, Lý Phúc cố gắng kiềm chế chính mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười gọi tất cả các món có bên trong cửa hàng cho mình và Trương Lang.

Lục Phù Diệp cũng không nói gì, chỉ xoay người vào bên trong chuẩn bị gà rán, chỉ là cô không hề hay biết, ngay khi cô vừa xoay người đi, nụ cười trên mặt Lý Phúc liền dần dần hạ xuống, lông mày nhíu lại.