Quân Liên Kỳ gượng dậy quỳ xuống chân giường."Ngũ điện hạ, dù là chuyện gì ta cũng có thể làm, chỉ xin ngài hãy giúp ta lần này...!"
Quân Liên Kỳ vẻ mặt tái nhợt, thân hình lung lay cầu xin.
Hạ Nam Tinh nhìn hắn như vậy im lặng một chút rồi nói.
"Đứng lên đi, đêm nay Nhan Nhan tới, tự ngươi chuẩn bị đi. Lần này là lần cuối cùng ta giúp ngươi, nếu sau này ngươi dám phụ bạc Nhan Nhan...!"
"Vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó, Quân Liên Kỳ ta thề, cả đời này nguyện yêu Nhan Nhan suốt đời và chỉ có mình nàng, nếu trái lời thề nguyện ta xuống a tì địa ngục, chết không toàn thây!"
Quân Liên Kỳ vội thề thốt, ánh mắt kiên quyết. Dù hắn có phụ cả thế gian cũng sẽ không phụ Nhan Nhan.
"Nhớ kỹ lời ngươi nói!"
Hạ Nam Tinh nói xong liền rời đi.
Quân Liên Kỳ chậm rãi đứng dậy.
Đêm ở phủ ngũ hoàng nữ.
"Nhan Nhan, ngươi tới rồi?"
Hạ Nam Tinh vui vẻ muốn tiến lên ôm, Hứa Nhan Nhan không dấu vết tránh nàng ra. Hạ Nam Tinh tay dừng giữa không trung.
"Nhan Nhan, ngươi cũng thật nhẫn tâm, người ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu ngươi, ngươi ngay cả cho ta ôm một cái cũng không được!"
Hạ Nam Tinh bĩu môi ủy khuất nói.
Hứa Nhan Nhan im lặng đứng yên. Hạ Nam Tinh vui vẻ tiến lên khoác tay nàng.
"Đi, đêm nay chúng ta phải tận hứng."
"Hứa muội muội!"
Lưu Du cũng tới.
"Lưu tỷ tỷ!"
Hứa Nhan Nhan gật đầu chào hỏi. Ánh mắt lướt qua Trương Lăng, bụng hắn có vẻ đã nhô lên một chút. Ngoài ra còn có vài tiểu thư công tử quý tộc. Lục Trầm cũng tới nhưng bởi vì ở bên bàn dành cho nam tử nên hắn chỉ có thể trông mong nhìn Hứa Nhan Nhan. Hứa Nhan Nhan lướt qua đám người, người cũng không nhiều. Hạ Nam Tinh giới thiệu từng người cho cô.
Từng người vui vẻ ăn uống, vài vị công tử thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hứa Nhan Nhan và Hạ Nam Tinh.
Một canh giờ sau, rượu tàn. Mọi người lục tục cáo từ rời đi, Lục Trầm cũng bị Lục Hoan lôi trở về phủ. Lưu Du cũng dẫn phu lang nàng trở về. Chỉ còn lại Hứa Nhan Nhan và Hạ Nam Tinh.
"Nhan Nhan, mừng ngươi bình an trở về, ta thật cao hứng, ngươi uống vài chén với ta được không?"
Hạ Nam Tinh giơ ly rượu lên.
"Ta không uống rượu!"
Hứa Nhan Nhan lắc đầu.
"Nhan Nhan... uống đi mà. Một chén thôi. Ta nói nhỏ cho ngươi biết, đây là rượu cống phẩm, mẫu Hoàng ban cho ta, uống rất ngon! Một chén thôi, có được không? Hức... ngươi không biết hôm qua ngươi mất tích...ta sợ hãi và lo lắng cho ngươi bao nhiêu. Ngươi nếu không uống thì không coi ta là bằng hữu, hức..."
Hứa Nhan Nhan [...!]
"Ngươi say rồi!"
Hứa Nhan Nhan nhìn Hạ Nam Tinh bất đắc dĩ nói.
"Ta mới không say! Nhan Nhan... ngươi uống với ta....!"
Hứa Nhan Nhan không muốn uống nhưng nhìn bộ dáng Hạ Nam Tinh hiển nhiên không uống thì không bỏ qua!
"Được rồi, một ly thôi đấy nhé!"
Hứa Nhan Nhan chỉ đành đáp ứng nàng. Hứa Nhan Nhan cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn. Cảm giác cay nóng xuống cổ họng khiến cô nhíu mày.
"Ta uống rồi, Nam Tinh, đêm khuya rồi, đi ngủ thôi!"
"Khuya rồi sao?"
Hạ Nam Tinh dáng vẻ mơ hồ loạng choạng đứng dậy. Hứa Nhan Nhan đỡ nàng.
"Phòng điện hạ ở đâu?"
Hứa Nhan Nhan hỏi một tiểu thị.
"Mời đi theo nô!"
Hứa Nhan Nhan đi đỡ Hạ Nam Tinh đi theo tiểu thị đỡ nàng về phòng. Hạ Nam Tinh vừa nằm xuống giường liền nhắm mắt ngủ. Hứa Nhan Nhan giúp nàng đắp chăn xong đi ra ngoài. Hứa Nhan Nhan vừa đi ra ngoài Hạ Nam Tinh liền mở mắt, ánh mắt thanh tỉnh, không có một chút say. Nàng mím môi. Nhan Nhan, thật xin lỗi!
Hứa Nhan Nhan đi ra bên ngoài không thấy tiểu thị kia nữa. Cô nhíu mày cảm thấy đầu hơi choáng. Xem ra đêm nay phải ngủ một đêm ở đây. Cô muốn đi tìm tiểu thị hỏi xem có phòng nghỉ ngơi không nhưng càng lúc đầu càng choáng váng. Vừa lúc nhìn thấy có một phòng còn sáng, cô cố gắng đi đến gõ cửa phòng. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Quân Liên Kỳ, Hứa Nhan Nhan có chút đơ. Sao Quân Liên Kỳ lại ở đây? Nhưng đầu lại choáng váng nên không để nàng suy nghĩ.
"Nhan tỷ tỷ!"
Quân Liên Kỳ nhẹ nhàng hô, có vẻ hắn vừa tắm xong, còn khoác một chiếc áo khá mỏng manh. Cũng không biết là vì hoa mắt hay thế nào mà Hứa Nhan Nhan cản thấy đêm nay Quân Liên Kỳ lại đẹp hơn.
"Liên... Kỳ...!"
Thấy cô nhíu mày, dáng vẻ lung lay Quân Liên Kỳ vội vàng đỡ nàng lo lắng hỏi.
"Nhan tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Ta đỡ tỷ đi ngủ ngơi một chút!"
Hứa Nhan Nhan muốn nói không cần nhưng lại không nói ra được chỉ đành để mặc hắn đỡ đi hướng giường. Bởi vì Quân Liên Kỳ sức yếu nên khi đưa nàng lên giường hắn cũng bị kéo ngã xuống trên người nàng. Hứa Nhan Nhan mơ hồ cảm thấy một vật thể mát lạnh dán lên người mình nhịn không được đưa tay ôm lấy. Tay không tự chủ sờ sờ.
"Nhan tỷ tỷ!"
Quân Liên Kỳ ánh mắt thâm thúy gọi.
"Nhan tỷ tỷ, tỷ biết tỷ đang làm gì không?"
Hứa Nhan Nhan không trả lời chỉ theo bản năng muốn nhiều hơn. Quân Liên Kỳ mặt ửng hồng. Hắn cũng là lần đầu tiên. Sự biến đổi trong cơ thể khiến hắn khó chịu.
"Nhan nhi, nếu nàng đã muốn ta. Vậy cả đời này nàng chỉ có thể có một mình ta!"
Quân Liên Kỳ bỏ qua rụt rè, áp đảo lại Hứa Nhan Nhan. Ánh mắt hắn sâu thẳm mà điên cuồng. Hắn vụng về hôn lên đôi môi Hứa Nhan Nhan. Có lẽ là lần đầu nên hắn cũng không có kinh nghiệm. Ngược lại Hứa Nhan Nhan tuy không tỉnh táo hoàn toàn nhưng vẫn theo thói quen ngậm lấy môi hắn.
"Nhan nhi, ta yêu nàng! Nàng cũng yêu ta đi, có được không?"
Quân Liên Kỳ nỉ non. Hắn chậm rãi cởi ra y phục của cả hai.
Màn lay động. Một đêm xuân.
Hôm sau.
Khi Hứa Nhan Nhan tỉnh dậy, cảm thấy tay mình như đau, tê. Vừa nhìn liền thấy Quân Liên Kỳ gối đầu lên. Cúi xuống thì, ôi trời ơi! Hai người đều không một mảnh vải che thân. Hứa Nhan Nhan mở to mắt sau đó là chết lặng nhìn Quân Liên Kỳ còn chưa tỉnh. Cả người hắn đầy dấu vết hoan ái, chứng minh đêm qua cô thật sự làm hắn! Lần này thì chết chắc rồi, liệu Quân Liên Kỳ có gϊếŧ nàng không? Cô nhớ lại đêm qua, sau khi đưa Hạ Nam Tinh trở về phòng sau đó cô kiếm phòng để nghỉ ngơi sau đó gặp Quân Liên Kỳ...sau đó... Hứa Nhan Nhan cau mày nghĩ không ra nhưng dường như trong lúc mơ hồ cô nghe thấy hắn nói hắn yêu cô? Làm sao có thể? Cô mím môi. Làm sao bây giờ? Nếu không nhân lúc Quân Liên Kỳ chưa tỉnh trốn đi? Vậy cũng không được, nếu mình đi hắn làm sao bây giờ?
"Nhan tỷ tỷ... tỷ...!"
Quân Liên Kỳ chậm rãi mở mắt nhìn cô. Vẻ mặt ửng đỏ. Hắn rốt cuộc trở thành người của Nhan Nhan!
"Liên Kỳ...ta...!"
Hứa Nhan Nhan không biết phải giải thích thế nào. Lúc này cửa phòng bị người đẩy ra.
"Nhan Nhan....Nhan Nhan, đêm qua ta uống say....!"
Hạ Nam Tinh vừa đẩy cửa vừa nói được một nửa liền dừng, nàng ngơ ngác nhìn Hứa Nhan Nhan và Quân Liên Kỳ. Hứa Nhan Nhan phản ứng lại kéo chăn che hết cả hai người.
"Tinh nhi, làm gì đứng ở cửa ngơ ngác vậy?"
Nữ đế Hạ Nam Nhược Thanh vừa đến đã thấy nữ nhi mình ngẩn ngơ đứng ở cửa phòng nhìn vào trong. Bà theo tầm mắt Hạ Nam Tinh nhìn vào.
"Hứa tiểu thư? Quân nhị công tử?"
Nữ đế Hạ Nam Nhược Thanh có chút kinh ngạc.
"Bệ hạ...!"
Hứa Nhan Nhan xấu hổ chỉ muốn đâm đầu xuống đất. Ngày gì mà xui xẻo thế không biết.