Sau Khi Ly Hôn Tôi Mở Cửa Hàng Ở Thế Giới Nữ Tôn

Chương 30

Hứa Nhan Nhan âm thầm quan sát phòng Quân Liên Kỳ, trên tường còn treo vài bức tranh."Những bức tranh này là đệ vẽ sao?"

"Là ta vẽ lúc rảnh rỗi!"

Quân Liên Kỳ nhẹ giọng nói.

"Rất đẹp!"

Hứa Nhan Nhan chân thành tán thưởng, nếu là ở hiện đại, Quân Liên Kỳ khẳng định có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng, không nói đến dù hắn không có tài năng gì đi chăng nữa thì chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của hắn cũng nổi tiếng. Thật đúng là lãng phí nhân tài mà!

Nhận được lời khen của cô khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên. Không uổng công hắn bao nhiêu năm luyện vẽ.

"Nhan tỷ tỷ, nếu tỷ thích thì hôm nào ta vẽ vài bức cho tỷ được không?"

"Không cần phiền đệ đâu!"

Hứa Nhan Nhan từ chối, cô không muốn đồ của hắn, cô theo bản năng không muốn tiếp xúc với hắn, bởi vì hình ảnh lần đầu nhìn thấy hắn kia đã khắc sâu trong lòng cô.

"Không phiền, coi như là ta đáp lễ cho tỷ tỷ!"

Ánh mắt hắn loé lên, Nàng đang bài xích hắn? Rốt cuộc nàng vì cái gì bài xích hắn. Quân Liên Kỳ hồi tưởng lại, từ lần đầu gặp nàng cho đến bây giờ hắn cũng không cảm thấy hắn làm việc gì để lại ấn tượng xấu. Nếu có cũng chỉ có một chuyện. Nhưng nàng cũng không có khả năng biết, lúc đó nàng đã trở về nhà rồi.

"Nhan tỷ tỷ, tỷ đã nghe mọi người bàn tán chuyện gì chưa?"

"Chuyện gì?"

Hứa Nhan Nhan đang nhìn tranh quay đầu hỏi.

"Mấy ngày gần đây, nghe nói Vân tiểu thư đến Tiên Hương Lâu chơi, nghe nói nàng chơi... chơi chết hoa khôi A Mạn của Tiên Hương Lâu!"

Quân Liên Kỳ xấu hổ nói, chuyện này thật sự là khó nói ra, nhưng hắn muốn xem, liệu có phải nàng đã biết chuyện gì không!

"Đệ nói A Mạn Tiên Hương Lâu đã chết?"

Hứa Nhan Nhan kinh ngạc. Cách đây nửa tháng cô còn ở cùng hắn một đêm. Mà giờ hắn đã chết rồi?

Quân Liên Kỳ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô thở phào một hơi, xem ra nàng không biết. Vậy vì sao hắn cứ có cảm giác nàng đang phòng bị hắn vậy.

"Đệ nói, Vân tiểu thư chơi chết A Mạn? Nàng ta đã làm gì?"

"Nhan tỷ tỷ, A Mạn là người Tiên Hương Lâu, Vân tiểu thư đến đó mua vui thì còn có thể làm chuyện gì?"

Hứa Nhan Nhan cau mày, chẳng lẽ Vân tiểu thư này có ham mê đặc thù trên giường chiếu? Đến nỗi chơi chết người ta? Vậy cũng thật quá đáng.

"Rồi cứ thế thôi à?"

Quân Liên Kỳ nghe nàng cứ như tra hỏi hắn, trong lòng hắn dâng lên ghen tị. Chẳng lẽ nàng để ý đến tên dơ bẩn đó? Hắn trào phúng nói.

"Nhan tỷ tỷ, người đã vào Tiên Hương Lâu thì phải chấp nhận, huống chi, đã vào đó, thân phận dơ bẩn thấp kém, chết một hai người ai mà quan tâm?"

Nghe giọng điệu trào phúng của hắn Hứa Nhan Nhan cau mày.

"Cũng không thể nói như vậy, người bình thường cũng không ai nguyện ý vào đó, cũng chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy thôi, dù thân phận thế nào thì cũng vẫn nên tôn trọng!"

"Nhan tỷ tỷ, tỷ để ý hắn sao?"

Âm thanh Quân Liên Kỳ đột nhiên lạnh xuống. Hứa Nhan Nhan bình tĩnh nhìn hắn! Không giả vờ nữa? Cũng phải, hắn là công tử cao cao tại thượng, dĩ nhiên hắn có quyền khinh thường người khác. Quân Liên Kỳ đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của nàng bỗng nhiên hắn lập tức tỉnh táo lại, hắn cảm giác như nàng nhìn thấu hắn, nhìn thấu hắn không hề là một nam tử thiện lương bao dung mà là một độc phu, ghen tuông, ích kỷ. Hắn sợ hãi, hắn vội giải thích.

"Nhan tỷ tỷ...ta...ta không có ý xem thường A Mạn, ta...ta chỉ là nói sự thật, Nhan tỷ tỷ, tỷ đừng giận có được không?"

Nếu để ý sẽ nghe thấy giọng hắn phát run. Hứa Nhan Nhan thở dài. Quý công tử như hắn đương nhiên không hiểu được những người cùng khổ giãy dụa trong vũng bùn. Hứa Nhan Nhan lắc đầu.

"Ta không giận, ta có gì phải giận? Mỗi người một quan điểm. Nhưng mà mỗi người đều là một mạng sống, đáng được tôn trọng!"

"Ta nghe tỷ tỷ, ta sai rồi, tỷ đừng giận ta!"

Nếu không ta sẽ khổ sở! Quân Liên Kỳ vẻ mặt thành khẩn.

Lúc này Tiểu Thác cũng bưng đồ ăn tới.

"Được rồi, ăn cơm trước đi!"

"Tỷ ăn cùng ta đi, mỗi ngày ta đều ăn một mình rất buồn chán!"

Hứa Nhan Nhan bất đắc dĩ. Dù sao cô đáp ứng bồi hắn vậy thì bồi cả ăn cơm vậy.

"Được rồi!"

"Nhan tỷ tỷ, tỷ ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"

Quân Liên Kỳ trông mong nhìn nàng, nếu không phải sợ doạ đến nàng hắn còn muốn gắp cho nàng ăn.

Nhìn đồ ăn tinh xảo trước mặt, Hứa Nhan Nhan cũng cảm thấy đói, cô cũng không khách sáo cầm đũa ăn

"Rất ngon!"

Hứa Nhan Nhan gật đầu, đồ ăn này xác thực không tệ.

"Vậy tỷ ăn nhiều chút!"

"Đệ cũng ăn đi!"

Quân Liên Kỳ nghe nàng nói cảm giác như được quan tâm, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ. Hắn cầm đũa lên ưu nhã ăn. Hắn chỉ ăn một chén nhỏ.

Hứa Nhan Nhan nhìn hắn ăn như mèo.

"Không hợp khẩu vị à?"

"Ân!"

Quân Liên Kỳ nhẹ gật đầu. Kì thật thì không phải không hợp khẩu vị, chỉ là hắn muốn nàng đau lòng hắn!

Hứa Nhan Nhan cũng dừng đũa.

Tiểu Thác dọn đi.

"Bữa sau cố gắng ăn nhiều thêm sẽ tốt lên!"

Hứa Nhan Nhan thuận miệng nói, nhưng rơi vào trong tai Quân Liên Kỳ lại khiến hắn thấy vui vẻ.

"Nhan tỷ tỷ, ta đàn cho tỷ nghe nhé!"

Hứa Nhan Nhan gật đầu, cô cũng có chút hiếu kì cầm kỹ của hắn. Nghe nói toàn bộ kinh thành cầm kỹ của hắn và hoa khôi Thư Thư Tiên Hương Lâu là tốt nhất.

"Nhan tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài hoa viên đi, ta thích ở đó đàn!"

Hứa Nhan Nhan cau mày có chút không đồng ý.

"Thân thể đệ...!"

"Ta không sao, tỷ xem ta đã tốt hơn rồi!"

Hứa Nhan Nhan nhìn sắc mặt hắn đúng là tốt hơn, không còn tái nhợt nữa liền gật đầu.

Tiểu Thác trở lại, giúp hắn khoác thêm áo choàng rồi mang theo cây đàn ra tiểu hoa viên.

Quân Liên Kỳ vui vẻ tới ngồi dưới gốc cây đào, Tiểu Thác đặt chiếc đàn xuống, còn đặt ghế cho Hứa Nhan Nhan ngồi xuống. Thời gian này vừa lúc là hoa đào nở, Quân Liên Kỳ ngồi dưới gốc cây đào, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi. Hắn hướng cô cười ngọt ngào, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết! Hứa Nhan Nhan nhìn có chút ngẩn người, thật là đẹp, hắn như một bông hoa xinh đẹp khiến người không nhịn được muốn hái! Hứa Nhan Nhan thở dài. Trên đời này, sao lại có người đẹp như vậy chứ!

Quân Liên Kỳ vươn tay ngọc ra, bắt đầu đàn, tiếng đàn du dương vang lên, khiến người như si như say chìm vào trong đó, Tiểu Thác không biết đã đi đâu. Giờ phút này nhìn hắn xinh đẹp đến không chân thật. Khoảnh khắc này, thật sự so với những video nam thần đã qua chỉnh sửa cũng không thể so, Hứa Nhan Nhan thân là một tiểu thuyết gia cũng cảm thấy không có từ gì để hình dung. Cô lặng lẽ lấy điện thoại từ trong không gian ra, cô muốn quay lại khoảng khắc này.