Bàn họp dài được phủ một lớp khăn trải nhung màu đỏ sậm, trên đó đặt bảng tên kèm chức danh cho mỗi chỗ ngồi. Phó Ngôn Chân nhìn thoáng qua đã thấy vị trí của mình trống trơn. Anh bước tới và ngồi xuống một cách tùy tiện. Tình cờ rằng ngồi đối diện anh lại là Phó Thành Đức. Phó Thừa Đức có nước da màu vàng sậm, đôi mắt xếch ngược, con ngươi nhạt màu nhìn anh với vẻ lạnh lùng. Ánh mắt chạm nhau, chú ta nở một nụ cười nhạt ra vẻ trưởng bối chào đón con cháu trong nhà. Phó Ngôn Chân cũng cười đáp lại, nhưng anh chỉ cười một cách hời hợt có lệ. Thái độ bình thường của anh vốn thế nên nụ cười này không có ý nhằm vào Phó Thành Đức. Có lẽ, chỉ có một ngoại lệ.
Song Phó Thành Đức trong lòng vốn đã có ác ý, thấy dáng vẻ Phó Ngôn Chân không tôn trọng mình, oán hận từ trước lại càng trở nên nặng nề, nụ cười trên mặt biến mất ngay tức khắc. Phó Ngôn Chân chỉ nhướn mày không đồng tình với sự thay đổi này của chú ta.
Cuộc họp ngày hôm nay quá dài dòng lan man, tiến hành hơn nửa mới bắt đầu vào chủ đề chính, các cổ đông đặt ra rất nhiều vấn đề với anh. Có điều anh đã chuẩn bị từ trước nên lúc này có thể bình tĩnh trả lời từng câu một. Phó Cảnh Thâm đã giao trợ lý của mình cho anh. Người trợ lý này tên là Đỗ Khang, đã làm việc cho Phó Cảnh Thâm hơn hai mươi năm nay.
Những ngày này, Đỗ Khang đưa cho Phó Ngôn Chân rất nhiều tài liệu, trong đó đề cập đến một số dự án lớn mà tập đoàn đang triển khai, đồng thời giải thích cho anh những vấn đề cần chú ý, nhất là sự khác biệt giữa các phe phái cổ đông trong tập đoàn. Có câu nói “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”, Đỗ Khang còn liệt kê cho anh danh sách những người không ưa Phó Thành Đức. Anh cũng ghi nhớ tất cả những điều mà Đỗ Khang đã nói với mình. Liếc nhìn qua khóe mắt, Phó Ngôn Chân không bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của Phó Thành Đức. Mỗi lần anh trả lời vấn đề thì mặt ông ta lại tối tăm thêm vài phần.
Phó Thành Đức đã làm việc cho ông nội nhiều năm, trước đây còn che giấu tham vọng. Nhưng mấy năm nay, sức khỏe ông cụ ngày càng giảm sút, buộc phải từ bỏ một phần quyền lực điều hành tập đoàn, nhưng Phó Chẩn chỉ là một tên công tử bột không thể làm được gì nên Phó Thành Đức ngày càng có nhiều quyền lực hơn, chú ta dần dần bộc lộ dã tâm của mình. Chú ta rất đắc ý cho rằng Phó thị mà không có mình quản lý thì chắc chắn sẽ phá sản.
Phó Ngôn Chân biết mình chỉ vừa mới tiếp quản công việc của tập đoàn, tốt nhất là không nên gây thù chuốc oán khắp nơi nên khá khách khí với những cổ đông khác. Chỉ đặt ra vấn đề với Phó Thành Đức, “Chúng ta cũng thành lập câu lạc bộ thể thao điện tử phải không?”
Ngành công nghiệp game đã bùng nổ trong những năm qua. Con trai của Phó Thành Đức thích chơi game, mấy năm trước có mua một câu lạc bộ để chơi, nhưng lại để tập đoàn Phó thị đứng tên. Mấy năm gần đây đã không thu được lợi nhuận, mà năm nào cũng bỏ tiền mua huấn luyện viên, mua tuyển thủ người Hàn Quốc rồi còn thực hiện một số hoạt động đào tạo lớp trẻ và rất nhiều khoản đầu tư khác. Quan trọng nhất là chú ta còn phát triển các thiết bị liên quan như sản xuất bàn phím, chuột và các phụ kiện khác.
Phó Ngôn Chân hất hàm về phía Phó Thành Đức, “Chú có thể trình bày làm thế nào để kiếm được lợi nhuận từ câu lạc bộ đó không? Bao giờ thì ta thu được lợi nhuận?”
Những gì anh đang nói khá thiếu chuyên nghiệp nhưng rất thẳng thắn và phù hợp với một hình ảnh của kẻ thất học, bất tài trong lòng các vị cổ đông ngồi ở đây. Phó Thành Đức thở hắt ra đằng mũi kinh thường, yêu cầu trợ lý của mình đứng ra nói chuyện với Phó Ngôn Chân, còn chú ta thì cúi xuống nhìn điện thoại, chẳng buồn để ý.
Người trợ lý kia nói rất nhiều, nội dung chính có thể tóm gọn trong vài chữ “kinh tế của người hâm mộ”. Cốt lõi của cái gọi là “kinh tế của người hâm mộ” vẫn phải dựa trên thành tích của câu lạc bộ. Nhưng năm nào cũng xếp cuối thì đào đâu ra người hâm mộ.
Phó Ngôn Chân cũng đặt câu hỏi trực tiếp, “Năm nào chúng ta cũng nằm trong top 3 từ dưới lên, vậy thì có bao nhiêu người hâm mộ?”
Phó Thành Đức: “…”
Chú ta không quản lý câu lạc bộ này và cũng không xem các trận đấu bao giờ nên chẳng biết phải trả lời như thế nào. Người trợ lý đứng cạnh thì vội kiểm tra trên weibo. Dù vung tiền mua người hâm mộ ảo thì cũng chỉ có mười mấy nghìn người. Nếu cái đám người ảo này không còn thì…
“Nếu bây giờ AC Milan sản xuất bóng đá, có thể bán được bao nhiêu?” Phó Ngôn Chân buồn cười nhìn dáng vẻ chột dạ của bọn họ, “Nhưng dẫu sao họ vẫn có thể bán được một ít, không có thành tích thì vẫn còn tình cảm của người hâm mộ.”
“Câu lạc bộ kia của chú vừa không có người hâm mộ mà cũng chẳng có tình cảm gì từ họ.” Giọng điệu của anh không quá gay gắt nhưng vẫn có vẻ cà lơ cà phất mà những người lớn không ưa, “Cháu còn tưởng là chú rửa tiền thông qua cái câu lạc bộ đó đấy.”
Hai từ “rửa tiền” quả là hơi quá lời, nhưng lấy việc công làm việc tư là sự thật. Anh khơi chuyện này ra để dằn mặt ông chú Phó Thành Đức không biết trời cao đất dày, lạm dụng quyền hành trong tập đoàn. Con chú ta thích chơi game nhưng cả đám họ không hiểu biết gì về ngành công nghiệp game này cả. Chỉ biết đầu tư một cách liều lĩnh không có kế hoạch rõ ràng vào lĩnh vực này, vậy mà còn mơ tưởng hão huyền có thể phát triển trở thành thương hiệu vững mạnh trong ngành công nghiệp ấy. Sau vài năm vung tiền một cách hoang phí thì cái lỗ hổng từ đó ngày càng rộng hơn.
Lời nói của Phó Ngôn Chân khá nhẹ nhàng, nét mặt không kiêu ngạo nhưng lại chẳng hề khách sáo. Chỉ dăm ba câu đã khiến Phó Thành Đức bùng nổ cơn giận tuôn một tràng chửi bới. Chưa nói đến những cái khác, chỉ với thân phận là chú hai của Phó Ngôn Chân, Phó Thành Đức cảm thấy anh không được nói những lời như vậy với chú ta trước mặt người khác. Ngay cả con ruột của chú ta cũng không dám dùng giọng điệu như thế.
Tất cả mọi cuộc họp đều phải lập biên bản, thư ký cuộc họp sẽ ghi lại hết những ý chính, gần người đó còn đặt thêm vài cái bút ghi âm. Chẳng bao lâu sau Phó Cảnh Thâm sẽ được nghe từng lời nói trong cuộc họp này. Tập đoàn này cũng là một mô hình thu nhỏ của cả dòng họ, không những phải có lý mà còn phải thể hiện tình cảm.
Với tình hình trước mắt, Phó Ngôn Chân biết mình chiếm thế thượng phong về cả hai mặt. Bởi ông nội chưa bao giờ nói với anh bằng giọng điệu gay gắt như vậy. Những cổ đông khác có lẽ cũng phải suy nghĩ lại, hôm nay Phó Thành Đức dám mắng thẳng mặt anh vậy sau này có khi nào còn dám làm những chuyện quá đáng hơn…
Chín giờ tối hôm sau, Phó Ngôn Chân vẫn ở trong phòng làm việc, anh đang đọc hồ sơ đấu thầu mới do Đỗ Khang đưa cho. Đây là dự án mà Phó thị đang nhắm tới. Nửa tiếng sau, Đỗ Khang cũng đi vào phòng đặt lên bàn anh một xấp giấy.
“Nghe nói có mấy trưởng nhóm muốn xin nghỉ việc, mà họ lại đang phụ trách vài dự án.” Đỗ Khang nói.
Phó Ngôn Chân vẫn tập trung đọc tài liệu, không ngẩng đầu chỉ lạnh lùng hỏi, “Có những ai?”
Đỗ Khang đọc tên lần lượt từng người. Phó Ngôn Chân nhặt chiếc RMS05 đặt trên bàn lên. Chiếc bút máy này được chế tạo bởi thợ đồng hồ Thụy Sĩ Richard Miller nên nó mang những nét đặc trưng của Thụy Sĩ, cây bút cũng được gắn một bộ dây cót và bánh răng của đồng hồ cơ, ngoài ra cũng được khảm 12 viên hồng ngọc. Chiếc bút này được Phó Cảnh Thâm mua khi ông đang ốm nặng. Mấy năm nay, Phó Cảnh Thâm luôn sử dụng chiếc bút có chuyển động đồng hồ này để ký văn bản. Mỗi lần đặt bút là ông lại xé thêm một trang nữa trong cuộc đời ngắn ngủi còn lại của mình. Đồng hồ và thời gian luôn gắn liền với đời người. Nhìn cây bút nhỏ gọn như vậy nhưng cầm lên lại thấy nặng tựa nghìn cân. Cái ngày Phó Ngôn Chân nói muốn đến tập đoàn làm việc, Phó Cảnh Thâm đã giao lại cái bút này cho anh. Mở nắp bút, đầu bút từ từ theo chuyển động hiện ra ngoài. Giờ phút này Phó Ngôn Chân đang cầm RMS05 này để ký tên lên đơn xin thôi việc của những người kia. Đỗ Khang vẫn đứng im nhìn anh từ nãy. Phó Ngôn Chân đóng nắp bút để sang một bên, nét mặt bình tĩnh thong dong, “Chú có thể về được rồi.”
Đỗ Khang gật đầu lại hỏi, “Sau khi họ nghỉ việc thì sao?”
“Đến tuổi trung niên rồi còn thất nghiệp thì khá đáng thương phải không, cái này gọi là vấn đề nhức nhối của xã hội nhỉ?” Phó Ngôn Chân day đầu lông mày.
Dường như Đỗ Khang vẫn chưa hiểu được ý anh.
“Đi cửa sau nhờ quan hệ, quấy rối tì/nh dụ/c có phải cũng là vấn đề của xã hội không?” Phó Ngôn Chân ngẩng lên nhìn Đỗ Khang, trong mắt có chút trêu chọc. Anh biết rõ những người trong danh sách thôi việc đều là người của Phó Thành Đức. Nếu như không phải cùng một giuộc thì còn lâu chú ta mới tin tưởng giao việc cho làm. Nếu dùng kính lúp soi tìm trên những bộ đồ có giá trị, ắt hẳn bạn sẽ tìm thấy một vài con bọ chét.
“Cứ làm tốt phần quan hệ.” Phó Ngôn Chân không nói thẳng, “Nhân tiện cũng đi tìm hiểu vài sở trường của những cổ đông khác.”
Phó Thành Đức chắc chắn sẽ không từ bỏ tập đoàn Phó thị, gây chuyện lớn như vậy chỉ để làm khó anh. Đến khi nội bộ lục đυ.c thì những đối thủ cũng nhân cơ hội chen chân, giá cổ phiếu sẽ bị ảnh hưởng là điều có thể xảy ra nên mọi việc đều phải có suy tính trước.
Đỗ Khang hiểu rõ nhưng vẫn tiếp tục thăm dò, “Những năm qua chú hai của cậu vẫn xử lý hết mọi việc trong tập đoàn.”
Ý rằng mấy năm này Phó Chẩn không để tâm nhiều đến tập đoàn, mọi việc quan trọng đều do Phó Thành Đức quyết định, nên chú ta mới dám khiêu chiến với anh như vậy. Bởi Phó Thành Đức biết rõ sức khỏe của Phó Cảnh Thâm hiện giờ không tốt, cả tập đoàn phải dựa vào chú ta mới có thể hoạt động. Phó Ngôn Chân ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ kiểu Pháp. Màn đêm đã buông xuống nhưng thành phố vẫn sầm uất tấp nập. Trong hàng chục nghìn ngôi nhà ở đây, rất khó để tìm ra được một căn nhà nào không bật đèn. Anh tựa lưng vào ghế mỉm cười, “Nếu mặt trời lặn thì vẫn còn ánh đèn.” Huống hồ so sánh Phó Thành Đức với mặt trời là đã đề cao chú ta rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đỗ Khang vừa rời đi một lúc thì Phó Cảnh Thâm gọi điện đến. Nếu không phải do lòng tham không đáy của Phó Thành Đức thì ông cũng không muốn ra tay với chú ta. Ánh đèn chiếu sáng trưng trong dãy hành lang dài. Giọng nói đã nhuốm sự già nua của Phó Cảnh Thâm truyền ra từ trong điện thoại làm Đỗ Khang có đôi chút thương xót. Phó Cảnh Thâm đã già rồi, mình cũng đâu còn trẻ trung nữa. Ông vô thức quay lại nhìn vào cánh cửa đóng kín. Ánh sáng rực rỡ tràn ra từ khe hở dưới chân cửa, Phó Ngôn Chân vẫn ở đó đọc tài liệu ông đưa cho.
Ông đã kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi cho Phó Cảnh Thâm, “Thiếu gia nói rằng nếu không còn mặt trời thì vẫn còn ánh đèn.”
Phó Cảnh Thâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, ông thấy lạ vì sự quyết đoán của Phó Ngôn Chân. Cúp điện thoại, Phó Cảnh Thâm lái xe lăn tới bên cửa sổ. Ông cứ trầm ngâm ngắm nhìn núi non bao la bên ngoài, nhớ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra. Già đi là điều không thể tránh khỏi, giờ ông đã ở độ tuổi gần đất xa trời, trí nhớ cũng không còn tốt lắm, ông đã quên mất khi ấy Phó Ngôn Chân mấy tuổi, chỉ nhớ được đó là lần đầu tiên cậu đi thi đấu, nhưng không đạt được thành tích như mong muốn. Đứa bé chỉ được giải khuyến khích bí xị mặt mày, vốn đã không nói nhiều nên lại càng im lặng. Tối đó khi đến nhà ông, Phó Cảnh Thâm đã hỏi Phó Ngôn Chân tại sao thi không tốt. Phó Ngôn Chân chẳng giải thích gì cả mà chỉ nói rằng. “Sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Ngày hôm sau ông đã mua cho cháu trai một câu lạc bộ để anh có thể thực hiện lời mình đã nói.
Phó Chẩn, thậm chí cả Phó Thành Đức mỗi lần làm sai đều giải thích rất nhiều điều vô nghĩa, đồng thời tìm đủ lý do để bào chữa cho bản thân vì sợ bị ông mắng. Nhưng họ càng giải thích thì ông càng tức giận. Thật ra cái ông quan tâm là lần sau sẽ như thế nào bởi chuyện đã sai ngay từ ban đầu.
Trong phòng làm việc, Phó Ngôn Chân đứng dậy khỏi ghế rồi đi đến cửa sổ. Nhìn khung cảnh nhộn nhịp có phần mờ ảo ấy, anh chợt nhớ đến gương mặt của Tăng Như Sơ. Năm ấy anh cũng được người ta tung hô tự cho mình là nhất, chắc chắn Tăng Như Sơ sẽ phải đến tìm anh, nhưng cô lại không làm thế. Sau đó cô chuyển đến Bắc Thành, hơn nữa còn sống rất vui vẻ. Nghĩ tới đây, anh tự cười nhạo chính mình.
Anh chợt cảm thấy chú hai đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn như một đứa trẻ. Mặt trời lặn trên dãy núi phía tây và những ánh đèn bắt đầu tỏa sáng. Ban đêm ở thành phố phồn hoa còn náo nhiệt hơn cả ban ngày. Thiếu vắng ai đó thì trái đất vẫn quay, thế giới tiếp tục phát triển và bầu trời cũng chẳng sụp xuống. Dù mặt trời có biến mất thì đã có người đàn ông tên Edison phát minh ra đèn điện. Chủ đề về Edison và đèn điện đã được nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần trong giờ học.
Về phần vài người cấp dưới của Phó Thành Đức, nếu tìm được vài quản lý chuyên nghiệp thì cũng chẳng kém cạnh họ. Vấn đề chính là họ đã làm việc trong ngành này nhiều năm nên tích lũy được nhiều mối quan hệ cá nhân, tương đối khó giải quyết. Song với cái tính kiêu căng ngạo mạn của Phó Thành Đức thì chắc hẳn đã đắc tội không ít người.
…
Thời gian trôi nhanh đến cuối tháng ba. Đã gần đến tết Thanh Minh, nhưng trước khi nghỉ Tăng Như Sơ vẫn phải tăng ca để giải quyết công việc. Phía tập đoàn Phó thị có quá nhiều yêu cầu. Ngày nào Phó Ngôn Chân cũng gọi video cho cô, còn cố ý trêu cô, anh hỏi công ty cô đang làm những việc gì. Thành thử ngày nào hai người cũng chiến nhau hừng hực qua video. Cô biết Phó Ngôn Chân đang cố tình trêu mình, nhưng nếu anh ở gần thì chắc chắn cô sẽ xông đến cắn vài phát cho bõ tức.
Trước kỳ nghỉ lễ, công ty còn tổ chức một buổi họp. Phó Ngôn Chân đích thân tham dự, anh ngồi ở phòng họp của bộ phận nội dung bên cô, nhìn xuống tài liệu kế hoạch đã được chuẩn bị. Người đàn ông mặc bộ vest được thiết kế sang trọng, túi áo lệch sang một bên, áo sơ mi trắng bên trong với chiếc cà vạt sẫm màu được thắt theo kiểu truyền thống Windsor. Anh cũng cài thêm cả ghim cài áo. Ánh đèn chiếu từ trên xuống càng soi rõ đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh. Giữa các ngón tay anh là cây bút máy Montblanc đơn giản. Những ngón tay thon dài với làn da trắng càng nổi bật hơn khi so với thân bút màu xám đen lạnh lẽo. Nó có hiệu quả thị giác còn tốt hơn cả quảng cáo của người nổi tiếng.
Ngồi ở vị trí cách anh không gần cũng không xa, Tăng Như Sơ chỉ thấy tim mình đập mãnh liệt không thể kiểm soát. Phó Ngôn Chân khoanh tròn lại vài vấn đề cần chú ý trong kế hoạch rồi mới ngẩng lên nhìn xung quanh. Mà người đầu tiên anh nhìn tất nhiên là cô, nhưng mới chỉ nhìn nhau vài giây thì cô đã chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Cô nàng Minh Nguyệt ngồi cạnh cô ngay lập tức thốt lên “Á đù.” Minh Nguyệt ngoảnh sang cô, che miệng thì thầm, “Nếu con mẹ nó ngày nào cũng họp thì tôi sẵn sàng không ngủ để tăng ca.”
Tăng Như Sơ: “…”
Nhưng rõ là không chỉ có mình Minh Nguyệt điên cuồng như vậy. Lập tức có người tiếp lời cô nàng, “Vậy thì phải có anh Phó cơ, không thì tôi chẳng làm đâu.”
“…”
Phong cảnh có đẹp nhường nào cũng phải lùi bước trước anh. Tất cả những người ngồi gần cô đều dán chặt mắt vào gương mặt Phó Ngôn Chân, cả đám đó đều thấy mất kiên nhẫn khi người khác nói chuyện, chỉ ước có cái phím tắt để ấn. Chỉ khi Phó Ngôn Chân cất lời thì tất cả mới chăm chú lắng nghe. Hiệu quả của cuộc họp không cao lắm. Đám Minh Nguyệt thì chỉ mải đắm chìm vào sắc đẹp xuất sắc của người kia, biểu cảm trên mặt nếu có thể phát ra tiếng chắc hẳn sẽ là một tràng “AAAAAA…”.
Cuộc họp của công ty mà chẳng khác nào buổi gặp mặt giữa người hâm mộ và thần tượng. Khung cảnh này khiến Tăng Như Sơ không thể bình tĩnh nổi, đầu óc cứ kêu ong ong. Cho đến khi Phó Ngôn Chân đằng hắng, “Mời người phụ trách dự án lên phát biểu đôi lời.”
Người phụ trách dự án này chính là Tăng Như Sơ, mà còn là do Trần Lộ Thu chỉ định.