Quan Nguyệt nhớ kỹ huyệt vị, vừa tới thì Cố Tuỳ đã né khiến cô nhào người đến trước. Nếu không phải cô phản ứng nhanh, cánh tay chống lên lưng ghế, cô gần như muốn nhào vào l*иg ngực Cố Tùy.
"Anh không sợ mà, trốn làm gì?"
“Ít nhất cô cũng khử trùng đi đã.”
“À, phải khử trùng." Quan Nguyệt quả thật đã quên.
Sau khi khử trùng, ánh mắt Quan Nguyệt dừng ở trên mặt, trên lỗ tai Cố Tùy. Cô cụp mắt, lông mi thật dài chớp chớp, tựa như cánh bướm.
Cố Tùy kiên nhẫn ngồi ở đó, để cô chậm rãi nghiên cứu.
Nghiên cứu xong, Quan Nguyệt sờ sờ mặt anh, sau khi xác định vị trí, còn nhớ khử trùng mặt, mới hạ châm.
Cô hết sức chăm chú, ngân châm đâm thủng da, cô cảm giác mình có thể dùng dị năng khống chế ngân châm kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt vị. Cô không chắc chắn và thử lại lần nữa.
Cô nói với Cố Tùy: "Anh có cảm nhận được không?”
Cố Tùy gật đầu: "Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi cảm giác được chỗ cô vừa châm có chút không bình thường.”
Quan Nguyệt hưng phấn nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Cố Tùy chưa từng châm cứu, anh cũng không biết, loại phản ứng này có phải bình thường hay không.
Một lát sau, trên mặt và lỗ tai Cố Tùy đều bị châm, Cố Tùy cảm thụ một chút, cảm giác mũi bị nghẹt đã thoải mái hơn đôi một chút.
Một lát sau, Quan Nguyệt lấy kim châm ra, hỏi anh cảm giác thế nào.
Cố Tùy hít hít mũi, cảm giác rất tốt.
Quan Nguyệt bắt mạch cho anh: "Tôi cũng không biết đã khoẻ chưa, lát nữa anh uống một viên thuốc trị cảm mạo, đợi đến buổi chiều lại xem tình huống.”
Cố Tùy gật gật đầu, thành thật làm chuột bạch của cô.
Quan Nguyệt nói với Cố Tùy: "Chỉ có một mình anh không đủ để tôi châm.”
Cố Tùy lập tức lĩnh hội được ý tứ của cô: "Ta giúp cô chuyển lời, gọi Lý Đào lên.”
Quan Nguyệt hài lòng gật đầu: "Anh nói với cô ấy, kỹ thuật của tôi rất tốt.”
Chỉ đâm vài mũi vào người anh, cô lấy đâu ra kết luận kỹ thuật của mình rất tốt?
Buổi chiều, trước khi Cố Tùy xuống núi, cảm giác mũi thoải mái hơn nhiều, không biết là nguyên nhân của thuốc, hay là kỹ thuật châm cứu của Quan Nguyệt?