Cố Tùy nở nụ cười: "Yên tâm, tôi sẽ không ăn vụng.”
Lý Đào xấu hổ cười cười: "Tôi không có ý đó.”
Cố Tùy xách bánh bao thịt lên núi, Quan Nguyệt đã chờ ở đó: "Sáng nay ăn gì?"
"Sáng nay ăn bột ngô."
“Hả?" Quan Nguyệt có chút thất vọng.
"Chỉ ăn bột ngô thôi à?"
Cố Tùy đặt bánh bao thịt lên bàn: "Còn có bánh bao thịt. Cô còn nhớ người một nhà bị rắn cắn không? Vì cảm ơn thuốc của cô, đã tặng bánh bao thịt đấy. Cô bé kia còn sợ tôi ăn vụng.”
Quan Nguyệt mở túi ra: "A, vẫn còn nóng.”
Lúc trước người dưới chân núi cũng hay đổi thuốc từ sư phụ cô, nhưng chưa từng có ai đưa bánh bao thịt cho thầy trò bọn họ.
"Trước tiên cô ăn một cái lót bụng, bây giờ tôi sẽ đi nấu bột ngô, sẽ xong nhanh thôi.”
“Ừ, anh mau làm đi.”
Không thể không nói, thịt lợn khô nhà nông làm, phối hợp với bánh bao thịt đậu tương tươi mới nhất, ăn rất ngon. Cắn một miếng, đậu tương bên trong bánh bao vẫn còn non, xanh biếc, dính vào thịt khô trơn bóng, bánh bao thịt này không chỉ ăn ngon, còn rất đẹp mắt!
Cố Tùy đang nấu cơm, chợt nghe cô nói: "Sau này tôi muốn bánh bao thịt khô đậu tương nữa, khi nào tôi mới có heo con để nuôi.”
Cố Tùy thật đúng là đã quên chuyện heo con: "Làm thịt khô phải đợi đến tết thời tiết lạnh, cô muốn ăn thịt khô, chỉ có thể mua.”
Quan Nguyệt vỗ bàn, rất hào khí: "Mua!”
Quan Nguyệt cảm thấy chuyện vui vẻ nhất sau khi xuyên qua, ngoại trừ an toàn thì chính là đồ ăn đặc biệt ngon.
Bản thân cô khá vụng về, nhưng cô được sư phụ nấu cho ăn còn lên huyện mua đồ ăn, đều khá ngon.
Vào cuối thế kỷ 21, hầu hết mọi người trong các ngành công nghiệp đều cạnh tranh với máy móc, và ngành công nghiệp nhà hàng cũng vậy.
Nhà Quan Nguyệt không thiếu tiền, có thể ăn cơm do đầu bếp nhân tạo làm, nhưng đồ ăn lại chẳng ngon bằng ở đây. Trải qua vô số thế hệ tạp giao sản xuất ra rau quả, đã không ai biết món ăn này vốn có mùi vị nguyên bản thế nào.
Khi đó, mỹ thực văn đặc biệt hot, sức tranh luận cũng đặc biệt lớn. Những người trẻ tuổi đều rất hoài nghi, mùi vị thức ăn miêu tả trong văn mỹ thực cổ truyền thật sự như thế nào.