Lý Đạt luống cuống tay chân, vội vàng gọi em gái: "Chúng ta nhanh lên, bọn họ đông người, đi chậm là mẹ chịu thiệt đấy!"
Lý Đào nhặt cây gậy theo sau, một chọi một đánh cái ả Ngô Mẫn tâm địa đọc ác kia, cô cũng không sợ.
Người nhà họ Lý đều chạy đi, chỉ có Cố Tùy một người ngoài còn đang đứng trong sân.
Cố Tùy cười nhạo, sao anh lại biến thành kẻ xen vào chuyện nhà người ta thế này.
Nhóm thanh niên tri thức từ bốn thành phố đến thôn Thanh Khê còn chưa được nửa ngày, đã tận mắt chứng kiến phụ nữ nông thôn ẩu đả, nhục mạ tổ tông mười tám đời của đối phương.
Cảnh tượng này dọa sợ bọn họ, thậm chí có hai cô gái muốn đến đại đội khác.
Nhóm thanh niên có hai nam ba nữ, buổi tối lúc ăn cơm, thì nhắc đến chuyện hôm nay nhà họ Lý và nhà họ Ngô đánh nhau.
“Sợ qua đi, tôi thấy Trương Thúy Hoa kia, nhổ tóc Lưu Ngọc Phượng đấy.”
Lưu Ngọc Phượng là mẹ của Ngô Mẫn.
“Cô bé tên Lý Đào kia, thoạt nhìn gầy gò, đánh nhau cũng hăng lắm.”
“Lộ Lộ, cậu nghĩ cách để chúng ta đến đại đội khác đi.” Phương Khiết kéo cánh tay Vương Lộ, lấy lòng mỉm cười.
Vương Lộ nhìn thoáng qua Cố Tùy: "Chỉ sợ không được.”
“Nhà cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể..."
“Phương Khiết!" Vương Lộ tức giận.
Phương Khiết giả vờ che miệng: "Ai nha, tôi không nói nữa.”
Mặt khác một nam thanh niên cà lơ phất phơ tên Lý Khải, mày trộm mắt chuột: "Nhà Vương Lộ lợi hại thế nào?"
Vương Lộ không nói gì, mắt vẫn nhìn Cố Tùy.
Lý Khải thoáng cái liền hiểu, xuất thân tốt còn xuống nông thôn, thì ra Vương Lộ này thật sự là vì Cố Tùy mà tới.
Lâm Hải Âm xen vào: "Phương Khiết cậu muốn đi đi, người ta chắc chắn sẽ không giữ cậu lại.”
“Thật sao?”
"Mấy người chúng ta có thể lưu lại, đều là bởi vì Thanh Khê thôn muốn có một bác sĩ, cậu chỉ là hàng kèm theo còn tự coi mình là xa xỉ phẩm ư?”
Phương Khiết ghét nhất người khác khinh thường mình, cô ta trực tiếp mắng: "Dù tôi có ra sao, cũng xuất thân từ gia đình đúng đắn. Tôi không giống ai kia, đến trợ giúp xây dựng nông thôn còn mang đồ cưới theo, đúng là chuyện nực cười nhất.”