Cố Tùy nhướng mày, cô gái này rất dễ nói chuyện, sao lại đánh nhau với người khác chứ.
Nói đến chuyện buổi sáng, Quan Nguyệt còn cười lạnh: "Người nọ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn.”
Những lời này nghe nhẹ nhàng, giống như cô gái đang giận dỗi, nhưng không biết vì sao, Cố Tùy nghe ra sự nghiêm túc của cô.
Quan Nguyệt đưa cho Cố Tùy một lọ thuốc: "Ba mươi viên, từ ngày mai anh bắt đầu nấu cơm cho tôi.”
Không đợi Cố Tùy lên tiếng, Quan Nguyệt đã đuổi anh đi, cô muốn ngủ trưa.
Cố Tùy đi hai bước, dừng lại, xoay người nhìn cô: "Tôi biết cô tên Quan Nguyệt, tôi tên Cố Tùy.”
“Biết rồi!" Quan Nguyệt khoát tay, xoay người vào nhà, phía sau còn có một con chó con nghiêng ngả lảo đảo.
Cố Tùy chậm rãi xuống núi, anh rất muốn biết, vì sao người buổi sáng lại nói xấu Quan Nguyệt?
Chờ Cố Tùy đi xa, Quan Nguyệt ôm lấy chó con, sờ sờ bụng nó: "Chó nhỏ thì ăn thịt gì chứ, em nên uống sữa, Cẩu Thặng, chị đi lấy chút sữa cho cưng.”
Vυ' em Quan Nguyệt tìm cho Cẩu Thặng, là một con sói mẹ đang trong thời kỳ cho con bú. Quan Nguyệt ôm chó con, đứng đó bất động, một mình đấu một đám sói.
Dị năng hệ mộc phát động, bắt đầu từ con sói đầu đàn rồi giải quyết từng con một. Toàn bộ đều bị dây mây buộc chắc, ngay cả con sói vυ' em mà Quan Nguyệt nhìn trúng cũng không ngoại lệ.
Mấy đứa không bị trói chính là đám sói con gào khóc chạy hai bước té một bước, chân ngắn còn mềm nên chạy chưa vững.
Quan Nguyệt chọn cho Cẩu Thặng một vị trí tốt: "Ăn nhiều một chút, ăn no thì buổi tối chúng ta sẽ không tới nữa"
Sói đầu đàn hung tợn trừng mắt nhìn Quan Nguyệt, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhe răng, suýt chút nữa nhào về phía Quan Nguyệt.
Cẩu Thặng uống từng ngụm từng ngụm sữa, uống một lát liền bắt đầu chơi.
Quan Nguyệt đá mông nó một cái: "Nhanh lên, uống no về nhà.”
Cẩu Thặng ngao ô, nằm xuống đất, lộ ra cái bụng căng phồng, Quan Nguyệt xoa một cái.
“Được rồi, uống no rồi chúng ta rút lui.”
Sau khi Quan Nguyệt đi thật xa, dây mây trói bầy sói thả lỏng, bầy sói xé dây mây lao ra, nhưng Quan Nguyệt đã đi xa, còn đi đường không trung, bầy sói trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy người, ngay cả mùi vị cũng không ngửi thấy.