Edit: cơm trắng chan cà phê
Đây có lẽ là lần ký hợp đồng chóng vánh nhất từ khi thành lập Fight Club cho đến nay.
Không khí trên võ đài vô cùng náo nhiệt. Hải Vương Tinh bị đánh bại chỉ có thể một mình khập khiễng bước ra khỏi sàn đấu. Không một ai quan tâm đến kẻ thất bại.
Tên gọi "Đông Hoàng" lấy từ tập đoàn công nghiệp nặng Đông Hoàng, Đông Phương Thanh Đế cũng không cảm thấy phiền.
10 giờ sáng ký xong hợp đồng, 11 giờ họ đã ngồi trên xe chuyên dụng của câu lạc bộ.
Tương Nam Lý ngồi ở hàng sau trên xe buýt, ôm má nhìn về phía trước. Kính điện tử của anh đang hoạt động, tấm kính trong suốt phát ra một luồng sáng màu xanh nhạt.
Tương Nam Lý đang đọc lại hợp đồng điện tử với Reine.
Một hợp đồng là thuê anh làm "kĩ sư cơ khí"; một hợp đồng khác là hợp đồng dành cho Đông Phương Thanh Đế.
AI thiểu năng cũng đã kiểm tra qua một lần, hợp đồng này không có lỗ hổng lớn đối với pháp luật của Liên bang Nhân loại.
Đây là một mặt xấu của việc khoa học kĩ thuật quá phát triển. Có người nói rằng sau khi sử dụng AI để làm "thẩm phán" thì luật sư trở thành một trong những nghề cổ xưa nhất không còn nữa, nhưng bây giờ vẫn có người theo học ngành luật.
Hầy, đáng ghét thật.
Anh là một kĩ sư cơ khí, cần phải theo đoàn suốt cả quá trình thi đấu, tiền lương mới được 6 triệu
Đông Phương Thanh Đế chỉ cần lọt vào top10, không những nhận được tiền thưởng từ ban tổ chức mà câu lạc bộ còn tặng thêm 880 ngàn điểm tín dụng.
[ Tiểu Thanh, hình như tôi chưa hỏi cậu đúng không, sao bây giờ cậu lại muốn tham gia thi đấu vậy? ]
Lúc trước, trông Đông Phương Thanh Đế có vẻ không vui khi Tương Nam Lý muốn kiếm tiền từ hợp đồng này.
Đông Phương Thanh Đế trả lời: [ Bởi vì ngài. ]
AI không thích nói vòng vo, luôn trả lời một cách thẳng thắn, trực tiếp.
Tương Nam Lý ngạc nhiên: [ Sao lại vì tôi? ]
[ Ngài rất yếu. Chỉ cần lọt vào top10 của cuộc thi sẽ nhận được thuốc gien cấp 3, tôi nghĩ nó có ích với ngài. Sau khi sử dụng, dù đồ phòng hộ có bị hỏng thì ngài cũng sẽ không bị chất phóng xạ trên mặt đất ảnh hưởng. Năng lực chữa trị, các tế bào kháng thể cũng sẽ được nâng cao rõ rệt. ]
Còn một câu nữa mà Đông Phương Thanh Đế không nói —— "Còn có thêm nhiều tiền thưởng. Như vậy thì tôi mới có thể yên tâm mà rời khỏi ngài."
Đúng vậy, y dự định sẽ dọn dẹp sạch sẽ hết mọi thứ và cuốn gói khỏi nhà.
Thuốc gien là một công nghệ y học đã phát triển khá ổn định. Cũng giống như bệnh tâm thần ảo, đột biến gien cũng đã tìm ra cách giải quyết.
Sử dụng thuốc gien từ cấp 5 đổ lại thì xác suất bị đột biến gien còn thấp hơn cả trúng vé số độc đắc.
Đôi khi đột biến gien cũng không phải chuyện xấu, có lẽ đó là một cơ hội để sinh vật có thể tiến hóa thêm một bậc mới.
Và đây là điểm khác biệt giữa nhân loại và sinh mệnh điện tử. Sau khi chương trình gặp trục trặc, sinh mệnh điện tử chỉ game over khi đó là một mã lệnh sai lệch hoàn toàn, nhưng bản thân nó vẫn sẽ tìm một mã lệnh khác phù hợp hơn để giải quyết.
Ban đầu, nhiều kỵ sĩ Thiên Khải của Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen đều là người đột biến gien.
Còn kết cục của quá trình đột biến thất bại thì...
@người biến dị, hoặc những sinh vật đánh mất bản thân, mất đi trí nhớ của mình.
Xe buýt dừng lại trước bệnh viện công khoảng 2 phút.
Một cyborg quen thuộc lên xe, trên vai còn vác theo một túi thuốc to.
"Các bạn thân mến, buổi trưa tốt lành nha~" Andrew huy động 4 cánh tay máy nhảy lên cao: "Tôi là bác sĩ sẽ tham gia cùng mọi người!"
Thuốc gien chữa trị có thể giải quyết được nhiều vấn đề. Nhưng vì giá quá đắt nên bác sĩ vẫn đóng vai trò quan trọng.
Ở thế giới mới, sự hiện diện của bác sĩ được xem như một dạng an ủi tâm lý cho bệnh nhân.
Lí do Reine tìm Andrew cũng rất đơn giản: rẻ.
Vì ký hợp đồng với Tương Nam Lý nên chi tiêu dự đoán của câu lạc bộ đã vượt mức ban đầu, do đó cần phải giảm bớt chi phí thuê nhân viên y tế.
Reine hủy hợp đồng với bác sĩ Diana. Đó là một nữ bác sĩ tóc vàng xinh đẹp, giá thuê là 4 triệu. Nhưng thuê Andrew chỉ cần 2 triệu.
Andrew chỉ có giấy phép hành nghề sơ cấp, sống suốt mấy trăm năm vẫn không thi lên trung cấp, cho nên chỉ có thể làm bác sĩ trong một bệnh viện công bình thường, lương bổng cũng không cao. 2 triệu này tương đương với 4 tháng tiền lương của Andrew, đáng giá để hắn xin nghỉ 1 tháng, mạo hiểm đi lên mặt đất một chuyến.
Đến đây thì những người tham gia vào cuộc thi tuyển chọn đã có mặt đầy đủ.
Ba tuyển thủ, một kĩ sư cơ khí, một bác sĩ và Reine giữ vai trò huấn luyện viên.
Andrew trò chuyện câu có câu không với Reine, sau đó lại hồ hởi nhào về phía Tương Nam Lý: "Cục cưng ơi, gặp lại cậu tôi rất là vui."
Càng nói càng xấu hổ hơn. Nếu Andrew không đưa địa chỉ thì Reine không thể nào tìm ra Tương Nam Lý.
Cho nên Andrew như có tật giật mình, sau sự kiện đó thì không liên lạc với Tương Nam Lý một lần nào.
Nhưng nếu Tương Nam Lý ngồi trên xe thì chứng tỏ hai bên đã dàn xếp ổn thỏa.
Thế giới của người trưởng thành khó lòng nói thẳng ra ngoài được.
Andrew đi đến trước mặt Tương Nam Lý, muốn dành cho anh một cái ôm nhiệt thành ——
Thì ngay lập tức hắn nhìn thấy Đông Phương Thanh Đế ngồi ở bên cạnh.
Hàng ghế trước có Diêm Vương Tinh, một người đàn ông vạm vỡ, to lớn nằm ngang. Đông Phương Thanh Đế bị che khuất phía sau, Andrew lại không quá cao nên lúc trước chỉ thấy một chỏm tóc từ phía xa.
Bây giờ thì Andrew đã nhìn thấy rõ mặt đối phương.
Andrew đã từ bỏ thân thể bình thường từ lâu, đầu là một khối kim loại hình vuông, còn lại kích thước và mẫu mã cũ kĩ. Trên mặt không có biểu cảm nào khác ngoài mỉm cười.
Nhưng trong nháy mắt, Andrew cảm thấy nụ cười của hắn trở nên cứng đờ.
Đông Phương Thanh Đế quay đầu, vừa đánh giá vừa uy hϊếp Andrew.
Mức độ cải tạo cơ giới 99%, cải tạo theo phương hướng dịch vụ, trong người trang bị nhiều dụng cụ phẫu thuật, trang bị vũ khí bằng 0, chưa trang bị hệ thống chiến đấu, mức độ nguy hiểm rất thấp.
Cho nên y lại thờ ơ quay đầu đi, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Tương Nam Lý bé bỏng của tôi ơi, tôi nhớ cậu muốn chết. Đây là, đây là..." Giọng điệu của Andrew ngắc ngứ, hắn nắm lấy tay Tương Nam Lý, đôi mắt máy nhìn chằm chằm sườn mặt của Đông Phương Thanh Đế: "Một người đàn ông thật điển trai, là tuyển thủ trong câu lạc bộ à?"
"Đúng vậy, đây là bạn của tôi." Tương Nam Lý muốn nói thật ra đây là người nhân bản của tôi, nhưng bây giờ Đông Phương Thanh Đế không có vòng đồng tử, anh nói tiếp: "Tên là Đông Hoàng."
Với phép lịch sự của nhân loại, Đông Phương Thanh Đế nên tự mình giới thiệu bản thân.
Nhưng hiển nhiên y không có hứng thú làm như vậy.
Andrew lag máy 3 giây.
"Xin lỗi, hệ thần kinh lâu rồi không cập nhật bản mới. Có hơi lag." Andrew chậm rãi trả lời: "Đông Hoàng, tên hay thật đó. Hi vọng chúng ta sẽ chung sống hòa thuận với nhau."
Andrew đi tới hàng ghế cuối cùng, cầm hộp y tế, ngồi xuống.
Khi hắn ngồi xuống, xe có hơi rung lắc cho nên Andrew xém chút nữa té lăn ra đất, hắn phải lấy tay chống đỡ, cả người mất hồn mất vía.
Andrew đã xem thời sự, biết được nhà máy dưới lòng đất của công nghiệp nặng Đông Hoàng đã bị cục điều tra phát hiện ra. Nhưng mấy trăm năm trôi qua... trong nhà máy đó còn lại gì? Chỉ còn vài cái xác của người biến dị mà thôi.
Khi Andrew đến đó nhận việc, nghiên cứu trọng tâm ở công nghiệp nặng Đông Hoàng từ "Chế tạo thân thể cho quân chủ siêu cyber" thành "Nghiên cứu sinh vật cơ giới".
Andrew không có đủ quyền hạn để truy cập dữ liệu trung tâm, nhưng hắn đã từng nhìn thấy sản phẩm thất bại của nhóm nghiên cứu.
Là ngẫu nhiên thôi ư? Cái tên đó, gương mặt này.
Dù có phải hay không, Andrew nghĩ thầm, thì cũng không có liên quan gì đến hắn.
Andrew không còn là nhân viên tạm thời của công nghiệp nặng Đông Hoàng nữa, bớt được một chuyện vẫn tốt hơn thêm một chuyện, chẳng có gì quan trọng hơn là tiếp tục sống sót. Nếu mình chết đi thì ai còn nhớ đến con người ở trong nhà tù nữa.
...
Xe buýt dừng chân ở trạm giao thông thành phố Cô Tô.
"Vậy là cách duy nhất để lên trên mặt đất vẫn là dùng thang máy ở trạm giao thông."
Đây là phương tiện giao thông công cộng, câu lạc bộ đã mua vé, không đủ năng lực để thuê một chiếc xe tư nhân. Tương Nam Lý còn nghĩ rằng họ sẽ đi bằng phương tiện ngầm nào đó khác.
Tương Nam Lý đi mua đồ phòng hộ ở quầy dịch vụ theo lẽ thường, sau đó anh lại bất ngờ biết được rằng anh đã có sẵn một bộ do tập đoàn khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh cung cấp.
Hiển nhiên không phải vì khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh nhớ ra người sáng lập đầu tiên đang lăn lộn trong khu ổ chuột, mà là do Tân Truy chuẩn bị cho anh.
Khi Tương Nam Lý bị Tân Truy bắt cóc có hứa mua cho anh một bộ.
Bộ đồ phòng hộ này có chất lượng tốt hơn nhiều so với đồ thuê. Bộ đồ cho thuê thì giống như một phi hành gia, còn bộ này thì giống như một người đàn ông thời thượng, kiểu cách.
Mặt nạ vẫn che kín mít như cũ.
Tương Nam Lý nhét kính điện tử vào trong kính bảo vệ mắt của mặt nạ bảo hộ, sau đó mới đeo mặt nạ bảo hộ vào, có cảm giác như dù anh có đi cướp ngân hàng thì cũng không một ai nhận ra anh là ai.
Trong cả đội chỉ có một mình anh cần phải phòng hộ toàn thân 100%.
Đông Phương Thanh Đế đeo một mặt nạ phòng hộ tượng trưng, mặt nạ che khuất nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt trắng bạc ở bên ngoài.
Tương Nam Lý tìm được vị trí của mình theo vé xe, anh ngồi xuống, thắt đai an toàn cẩn thận.
Đông Phương Thanh Đế ngồi bên cạnh anh.
Xe điện xuất phát đến mặt đất chuẩn bị khởi hành, Tương Nam Lý lại cảm nhận cả người bắt đầu bị áp lực, nói: "Chỉ có trạm giao thông nối kết giữa thế giới ngầm với mặt đất. Vậy thì quân đoàn cyber muốn tấn công nhân loại ở thế giới ngầm thì chỉ cần phá hủy trạm giao thông là được rồi đúng không?"
"Về mặt lý thuyết thì là vậy."
"Còn thực tế thì sao?"
"Bây giờ AI quản lý hệ thống giao thông của Liên bang Nhân loại là Hậu Thổ, ngài đoán thử xem Alpha có thể phá hủy lớp phòng ngự của nó trong bao nhiêu phút?"
Khi nói đến đây, khóe miệng Đông Phương Thanh Đế cong lên 1 độ so với thường ngày, trông đặc biệt kiêu ngạo.
Tiếc là Tương Nam Lý vẫn không chú ý đến biểu tình của y.
Tương Nam Lý không bày tỏ thái độ gì, hành khách ngồi bên cạnh đã bất mãn trước: "Lớp phòng ngự của Liên bang Nhân loại làm gì yếu kém như vậy, Alpha đã sớm bị tống vào tù rồi! Ngoài ra chúng ta còn có một hệ thống internet riêng, không dính dáng gì đến số liệu internet ban đầu nữa. Mọi tín hiệu khác lạ sẽ bị Bàn Cổ phát hiện ra."
Lời của hành khách nữ này có nghĩa: Bây giờ ở Liên bang Nhân loại rất an toàn.
Mỗi thế hệ mới ra đời ở Liên bang Nhân lại đều sống dưới thế giới ngầm, tỉ lệ lên đến 90% con người mới chưa từng nhìn thấy mặt trời ở bên ngoài.
Trong quan niệm của họ, chiến tranh Cyber đã là một thời đại quá đỗi xa vời.
Alpha, Lạc Dương, Tương Nam Lý, những cái tên xa lạ đó chỉ xuất hiện trong sách lịch sử. Hiện tại có lẽ chỉ còn Alpha còn sống, nhưng đã một thời gian dài chưa có thông tin gì mới.
Sinh mệnh của trí tuệ nhân tạo có thể kéo dài đến bao lâu?
Còn chiến tranh Cyber? Là gì?
Họ không biết. Dù sao thì cyber phục vụ ở trong nhà vẫn rất ngoan ngoãn, nghe lời 100%.
Con người thường chỉ tin vào những thứ mình muốn tin.
Đông Phương Thanh Đế không đôi co với đối phương, cũng không nghĩ đến việc khoe khoang ngay tại chỗ.
Trong khoang xe vô cùng yên tĩnh.
Tương Nam Lý bèn hỏi trong đầu: [ Vậy thì tốn bao nhiêu phút? ]
[ 1784, 12 giây, khoảng 29.73 phút. ]
Tương Nam Lý hơi nhướng mày: "Đó cũng là cơ sở dữ liệu ngoại tuyến hả?"
Đông Phương Thanh Đế thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
Y đã ngắt liên lạc với Alpha 0.0.0 một thời gian dài, vậy tại sao vẫn không được xem là cơ sở dữ liệu ngoại tuyến?
Tương Nam Lý lại đặt chân lên mặt đất.
Mặt đất của thành phố Cô Tô không khác gì mất so với lần trước anh đến, nhưng trên đường đi xuất hiện khá nhiều xe lớn.
Những chiếc xe này được bảo vệ nghiêm ngặt, có in logo của công ty và có nhân viên an ninh vũ trang túc trực gần cửa ra vào.
Đó đều là những tập đoàn lớn đến từ các thành phố lớn như Lạc Dương, Trường An, có trang bị hoàn mỹ, vẻ ngoài hào nhoáng và ngạo mạn, quả thực hoàn toàn không tương xứng với khung cảnh hoang tàn, lạc hậu ở trên mặt đất.
Kiến trúc ở đây đã vô cùng cũ kĩ, có xây lại cũng không quá cao. Một số tòa nhà có bật đèn sáng vào buổi tối, có nghĩa là buổi tối vẫn có hoạt động buôn bán, dù thành phố có thể cúp điện, cúp nước bất kỳ lúc nào. Tương Nam Lý đã từng ở đây, buổi tối gió nổi to, cát vàng bay mịt mù.
Nhưng đây cũng là nơi con người tụ tập hoạt động, giao lưu đông đúc với nhau nhất trong phạm vi vài dặm.
Địa điểm tổ chức thi đấu cách đây 500km. Họ vẫn phải tiếp tục di chuyển bằng ô tô.
"Nhà máy ngầm phát hiện ở khu hoang dã gần với thành phố Cô Tô nhất, cho nên bây giờ trên mặt đất có rất nhiều người nước ngoài trên mặt đất." Reine giải thích: "Thị trường chợ đen dạo gần đây cũng khá yên ắng nên tôi muốn đợi làn sóng phấn khích này qua đi. Để tôi xem nào, có vẻ là người của khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh đang vận chuyển hàng hóa."
Thứ đang được vận chuyển trên xe là thi thể của người bò sát. Là sinh vật ở trong l*иg thủy tinh, để vận chuyển dễ dàng hơn, thi thể to lớn sẽ được cắt nhỏ thành từng phần thích hợp.
Kết cục của chúng là bị vận chuyển đến công ty để phân phối ở thành phố Cô Tô và bị ném vào kho để bảo quản. Nếu sau này không còn đủ chỗ chứa trong nhà kho thì có thể các phần xác sẽ được xử lý như chất thải thử nghiệm.
Khi vừa phát hiện ra người biến dị có hình thể siêu cấp, nhóm nghiên cứu vô cùng kích động.
Tiếc rằng sau nhiều lần kiểm tra, điều tra, họ phát hiện ra những người biến dị này chỉ có mỗi một ưu điểm là có kích thước khổng lồ.
Có lẽ do bị phong bế dưới mặt đất quá lâu, những thi thể trong l*иg kính không còn giá trị nghiên cứu khoa học, cường độ sức mạnh cũng không bằng những chủng biến dị bình thường. Sau khi tiến hành thu thập gien, số liệu đưa ra cũng khiến người nghiên cứu rất thất vọng.
Những người biến dị này còn có tên.
Theo hồ sơ ghi chép, có con được gọi là Hebrew, có con tên là Timothy, có con tên là Judas và con cuối cùng tên là Ezekiel.
Tư liệu do công nghiệp nặng Đông Hoàng để lại cũng không nhiều.
"Tên thì đặt hay lắm, kết quả thì chẳng ra làm sao."
"Không tìm thấy "Ezekiel" trong khu phế tích sao?"
"Có tìm thấy thì cũng chỉ còn là cái xác thôi. 600 năm rồi, không thể nào còn sống nổi."
Một nhóm nhân viên mặc đồng phục của "Khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh" đi ngang qua khu kiểm tra an ninh ở trạm giao thông. Vì nội dung nói chuyện không phải dự án bí mật gì nên cũng không cần chú ý đến âm lượng nói.
Họ nhanh chóng khuất bóng sau lối vào.
Andrew ôm vali đứng ở cuối hàng.
Cả người hắn cứng đờ, ánh mắt hoảng sợ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một cái tên nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra: "Ezekiel, Ezekiel, Ezekiel!"
Hôm nay còn có Đông Hoàng.
Hay lắm, thế giới trước mắt mình phát điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
(*) Nhóm nghiên cứu: Các nhà nghiên cứu thường được các công ty tuyển dụng theo chế độ áp dụng cả đời. Họ chịu trách nhiệm nghiên cứu khảo cổ học và nghiên cứu khoa họ. Họ thường xuyên phải tiến hành kiểm tra các khu phế tích trên mặt đất và đôi khi phải hợp tác làm việc với cục điều tra của Liên bang Nhân loại.
30.01.24
dí sát Thất Lưu òi nên mình tạm off vài ngày nha, vừa chạy nckh vừa chạy bên bộ KĐKT luôn hehe