Nhưng Thẩm Thời Hi không phải là một nhân vật, anh là một người sống sờ sờ, có suy nghĩ và ý tưởng của riêng mình.
Anh cũng không muốn như trong cốt truyện gốc, đi quấy rối nhân vật công chính, phá hoại mối quan hệ của họ.
Vì vậy trước đây anh hơi phản đối việc gặp nhân vật công chính, luôn lo lắng rằng khi gặp đối phương, anh sẽ vì không thể kháng cự mà dưới sự ảnh hưởng của ý chí thế giới, làm ra một số hành động ngu ngốc hoặc bị buộc phải có một số cảm xúc không nên có.
Dù sao anh cũng đã có thể xuyên sách, còn có gì là không thể xảy ra chứ?
Nhưng may mắn thay, thế giới này không có sự kiện phi tự nhiên nào xảy ra, mọi thứ đều rất bình thường.
Sau khi gặp Trình Chu Sách, anh vẫn là chính mình.
Đối phương không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh.
Trình Chu Sách cụp mắt, đầu óc tràn ngập hình ảnh những đường nét màu đỏ trên nền da trắng như tuyết.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh màu trắng che đi quá nhanh, càng không thấy rõ, càng khiến lòng cậu nôn nao, muốn biết đó là hình vẽ gì.
Có lẽ dù biết đó là hình gì, cậu cũng không dễ dàng hài lòng.
Con người ai cũng có bản tính xấu, mỗi người đều tham lam.
Nhưng điểm khác biệt giữa mỗi người là liệu họ có để mặc cho lòng tham của mình, và liệu họ có hành động theo xu hướng tham lam đó hay không.
Không cần phải nghi ngờ, Trình Chu Sách sẽ làm vậy.
Nhìn người bước vào, Trình Chu Sách giấu đi sự xâm lược trong đôi mắt mình.
Cậu cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Chào anh."
Thẩm Thời Hi đặt quần áo lên bàn của Thẩm Thời Mộc, vừa ngồi xuống vừa có hơi ngạc nhiên nhìn Trình Chu Sách.
Nam sinh có thân hình cao lớn, ước chừng khoảng một mét chín.
Vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man.
Chỉ cần mặc chiếc áo phông đen đơn giản cũng có thể thấy được thân hình cao ráo và dũng mãnh, ngay cả khi đứng cạnh Thẩm Thời Mộc không hề mảnh mai, cũng trở nên càng thêm vững chãi.
Chỉ với hình thể của chính cậu đã mang lại cảm giác bức bách tự nhiên.
Tóc của đối phương dường như đã cắt ngắn đi một chút, khuôn mặt không hề bị che khuất.
Lông mày và đôi mắt đen nhánh, ngũ quan sâu sắc, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và mạnh mẽ, như một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Thẩm Thời Hi biết rằng, người như vậy không dễ tiếp xúc.
Bản tính ngang bướng và khó bảo hiện rõ trong đáy mắt, không hề che giấu.