Câu Được Bạn Cùng Phòng Của Em Trai Tôi!

Chương 8

Lúc đó, trong lòng Thẩm Thời Hi có chút ngỡ ngàng, vì nhận ra đối phương chính là nam sinh trên máy bay.

Tại khoảnh khắc này, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Nhân vật công chính và thụ chính trong sách là bạn cùng phòng đại học, sẽ phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp mặt.

Thời điểm này... xuất hiện tại căn phòng ký túc xá này, lại mọc ra khuôn mặt được trời phú.

Chắc chắn là nhân vật công chính trong sách.

"Cửa."

Thẩm Thời Hi với tâm trạng phức tạp, mở miệng nói.

"Xin lỗi." Nam sinh đột ngột quay đầu, nhanh chóng đóng cửa và quay người rời đi.

"Rầm ——" một tiếng vang lên, dường như là người va vào tường.

"Bịch——" Hành lý hình như cũng bị đổ ngã.

"..."

Thẩm Thời Hi đưa tay lên trán, bất chợt cười ra tiếng.

Tâm trạng ban đầu có chút nặng nề sau đó hoàn toàn tan biến, bắt đầu nghi ngờ liệu mình có hiểu lầm điều gì không.

Nhân vật công chính?

Anh nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi, thay vào chiếc áo phông màu trắng mà Thẩm Thời Mộc đưa cho anh.

Sau khi chỉnh trang xong, Thẩm Thời Hi bước ra ngoài, liền thấy Thẩm Thời Mộc đang nói chuyện với nam sinh có vẻ ngoài tuấn tú.

Tính cách của cậu ta luôn luôn vui vẻ, rất dễ dàng kết bạn với người khác:

"Chào, tớ tên là Thẩm Thời Mộc, cậu tên gì?"

Nam sinh che nửa trán, vẻ mặt không biểu cảm, đáp: "Trình Chu Sách."

Trình Chu Sách, Thẩm Thời Hi lặng lẽ nhắc lại trong lòng, anh nhớ rất rõ, tên của đối phương có nguồn gốc từ một câu thơ có âm tương tự —

Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá*.

(*)Trích trong:

“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá,

Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân”.

(Đường Lưu Vũ Tích – Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng)

Dịch nghĩa:

Bên chiếc thuyền chìm vẫn có cả ngàn cánh buồm qua lại,

Phía trước cây bị bệnh vẫn có hàng vạn cây xanh tốt.

(Lưu Vũ Tích – Xem xong viết tặng lại Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu).

Trình Chu Sách.

Quả nhiên là nhân vật công chính.

Vậy bây giờ hai người đã... phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên?

Nghe tên của đối phương, Thẩm Thời Mộc hơi hào hứng: "Này, tên cậu có phải vì ba cậu họ Trình, mẹ cậu họ Chu không?"

Trình Chu Sách có chút mất tập trung, "Ừm" một tiếng.

"Tớ cũng vậy, ba tớ họ Thẩm, mẹ tớ họ Thời, chúng ta thật có duyên!"

Trình Chu Sách mơ hồ nghe thấy lời nói của đối phương, chỉ cảm thấy mùa hè oi bức này thật khó chịu, theo tiềm thức đáp lại đối phương: "Có..."

Thẩm Thời Mộc đã sớm nhìn thấy Thẩm Thời Hi đang dựa vào cửa kính ban công, đối phương đang hứng thú nhìn về phía này.

Thẩm Thời Hi nhìn Thẩm Thời Mộc và Trình Chu Sách đứng đối diện nhau, trong chốc lát cảm thấy hơi hoảng hốt.

Dù sách nói Thẩm Thời Mộc là nhân vật thụ chính, nhưng thực tế Thẩm Thời Hi chưa bao giờ cảm thấy điều đó là thật sự.

Lý do chính là, thực ra anh chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này, mà là trợ lý nhỏ của anh, Fanny, kể cho anh nghe.

Bởi vì trong đó có một nhân vật phản diện là bia đỡ đạn cùng tên với anh.

Lúc đó anh đã bệnh đến mức nghiêm trọng, tinh thần thường xuyên không tốt.

Nên câu chuyện nghe cũng lơ mơ, chỉ biết giới thiệu đại khái vắn tắt nội dung, còn về nhân vật công thụ chính là người như thế nào, anh hoàn toàn không rõ.

Mà những ngày này sống chung với Thẩm Thời Mộc, chỉ thấy đối phương tính tình nhí nhảnh, có chút vô tâm, giống như một đứa trẻ.

Thẩm Thời Hi rất khó để mà kết nối cậu ta với chuyện tình cảm.

Nhưng bây giờ, hai nhân vật chính đang đứng trước mặt anh nói chuyện, thậm chí dường như rất nhanh trở nên thân thiết.

Thẩm Thời Hi ý thức được không có lúc nào cảm thấy rõ ràng như lúc này, anh đang ở trong một cuốn sách.

Câu chuyện đã chính thức bắt đầu.

Nhìn thấy Thẩm Thời Hi, Thẩm Thời Mộc chỉ tay về phía đó, giới thiệu với Trình Chu Sách: "Đó là anh trai tớ, Thẩm Thời Hi."

Trình Chu Sách theo hướng tay cậu ta chỉ nhìn qua, thấy một thanh niên đã thay đổi quần áo.

Mái tóc đen của đối phương hơi dài, càng làm nổi bật làn da trắng nõn trên má, dung mạo đẹp đến kinh ngạc.

Thấy ánh mắt của cậu nhìn qua, Thẩm Thời Hi mỉm cười vẫy tay chào.

Trình Chu Sách chỉ cảm thấy ở cổ họng đang xiết chặt.

Trong nháy mắt nghe tên của đối phương, cậu lập tức nuốt câu "có duyên cái rắm" vào, từ từ hạ tay xuống, trả lời Thẩm Thời Mộc:

"Ah, vậy cũng coi như có một nửa duyên phận."

Nghe câu trả lời này, Thẩm Thời Hi chỉ nhẹ nhàng cười, cũng không hỏi thêm.

Thực ra, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy nhân vật công chính, anh đã yên lòng.

Có lẽ vì Fanny luôn thích đọc đủ loại tiểu thuyết, còn thích lải nhải về cốt truyện bên cạnh anh.

Nên anh cũng không phải là hoàn toàn mù tịt về một số kịch bản thông thường.

Chẳng hạn, để câu chuyện phát triển bình thường, mỗi nhân vật đều phải theo mô tả ban đầu để thực hiện hành vi tương ứng, nếu không sẽ bị coi là OOC*.

(*)OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.